Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru - Chap 54


Bên trong cửa hàng đồ điện đang được trưng bày rất nhiều đồ, Kazura lúc này đang nhìn những chiếc tủ lạnh được trưng bày trước mặt mình.
Có rất nhiều loại tủ lạnh từ nhỏ đến lớn phục vụ cho cá nhân hoặc gia đình.
Nếu như mình mua thì...... nhưng mà phải có máy phát điện mới dùng được......
Trong lúc đọc những thông số kĩ thuật trên tủ lạnh, Kazura nghĩ về chế độ ăn uống của mình ở Isteria.
Trên toàn bộ chuyến đi ở Isteria, Kazura gần như chỉ nhận được chất dinh dưỡng từ đồ ăn đóng hộp nên bị thiếu cân bằng dinh dưỡng vì có quá nhiều calo.
Mặc dù hương vị của bữa tiệc tại dinh thự của ông Nelson vô cùng tuyệt vời, nhưng anh vẫn cảm thấy không hài lòng, vì cơn đói của anh vẫn không giảm đi. Vì vậy, anh có cảm giác rất lạ khi ăn chúng.
Nhưng kể từ khi Lieze thường hay trò chuyện với anh trong khi ăn thì buổi hôm đó có thú vị hơn một chút. Tuy nhiên, Kazura chẳng hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy.
Ngay cả trong thời gian ở làng Grisea, toàn bộ dinh dưỡng của anh cũng chủ yếu đến từ gạo (Musenmai: một loại gạo không cần vo khi nấu) và các thực phẩm đóng hộp, chế độ ăn uống này thật không lành mạnh chút nào.
Mặc dù như vậy nhưng cơ thể anh vẫn chưa có gì biến đổi bất thường. Có thể là vì anh đã ăn rất nhiều tại các cửa hàng gia đình khi quay trở lại Nhật Bản và chỉ ở vài ngày tại thế giới khác.
Tuy nhiên, nếu như cứ ăn theo chế độ không lành mạnh này thì trong tương lai, chế độ ăn uống này có thể gây rắc rối cho cơ thể anh.
Chẳng biết khi mình ăn thức ăn ở đó có tồn nhiều calo để tiêu hóa thức ăn hơn lượng calo hấp thụ không nhỉ......
Lần đầu tiên bị hạ đường huyết tại dinh thự nhà Leveson, anh đã ăn rất nhiều đồ ăn tại đó.
Nếu giả thuyết này đúng, thì khi Kazura ăn thức ăn của thế giới đó, anh sẽ chỉ tốn calo dù cho có ăn bao nhiêu đi nữa, vậy tốt hơn là không nên ăn cái gì ở đó cả.
Mặt khác, đối với những người muốn giảm cân mà vẫn muốn ăn ngon thì quả thật đây là một giấc mơ có thực.
Nếu như anh sử dụng những cây trồng ở thế giới đó và tạo ra thực phẩm không có calo, chẳng hạn như khoai tây chiên mỏng thì đây là một cách mạng trong ngành công nghiệp snack.
Nhưng dù gì đi nữa, anh vẫn phải thận trọng với thực phẩm. Thật may mắn là đi bộ từ Nhật Bản đến làng Grisea chỉ mất có 15 phút đi bộ. Tuy nhiên, anh dự đoán rằng mình sẽ phải ở lại Isteria một thời gian khá dài và sẽ mất khoảng 10 tiếng đồng hồ đi đến Nhật Bản kể cả khi cưỡi xe ngựa.
Trong trường hợp anh không thể rời khỏi Isteria vì lí do nào đó, anh muốn mang theo nhiều đồ ăn nhất có thể.
Nếu có thể thì anh không muốn chỉ có ăn thực phẩm đóng hộp. Nếu như anh có thể đựng đồ ăn trong tủ lạnh hay tủ đá thì có lẽ sẽ được......
Ngài đang tìm cho mình một chiếc tủ lạnh sao?
Trong khi Kazura đang suy nghĩ, một nhân viên của cửa hàng bước đến.
À không, tôi chỉ xem thôi ......
Là vậy sao? Chiếc tủ lạnh này là loại mới nhất và có khả năng đựng được rất nhiều đồ, đồng thời lại tiêu thụ rất ít điện năng. Hơn nữa, khả năng làm mát của nó thì trên cả tuyệt vời.”
Chẳng biết rằng anh ta đã có nghe câu trả lời của Kazura hay không, anh ta vẫn cứ giải thích về chiếc tủ lạnh.
Tôi rất vui lòng khi giới thiệu sản phẩm này cho ngài! Ngay cả khi đựng nhiều thực phẩm thì tất cả mọi thứ đều được làm lạnh đều và tiêu thụ ít điện năng. Hiện nay, đây chính là sản phẩm cao cấp nhất tại cửa hàng.”
Ừm, nếu như tôi sử dụng máy phát điện, thì chiếc tủ lạnh có thể dùng được bao nhiêu giờ? Tôi cũng đang có ý định mua máy phát điện.”
Nhân lúc đang nói chuyện với nhân viên, Kazura tiện thể hỏi luôn về máy phát điện.
Như thế Kazura có thể biết được thông tin mà mình muốn biết.
Để tôi xem nào...... Sản phẩm này có thể dùng lên tới 18 giờ. Tôi nghĩ đây chính là sản phẩm mà ngài cần.”
18 giờ? ...... Vậy thì sẽ cần bao nhiêu nhiên liệu đây?”
Umm, nếu như dùng xăng thì là khoảng 20 lít...... Ừm, ngài cũng đang tìm máy phát điện sao?
Nếu như nó có thể sử dụng liên tục trong 18 giờ, thì sẽ không có vấn đề gì nếu như anh sử dụng thêm đồ điện khác.
Tuy nhiên, nó sẽ yêu cầu 20 lít xăng. Ngay cả khi có đủ lượng xăng cần dùng trong vài tháng thì nó cũng là một con số đáng kể.
Mặc dù nó không phải điều mà anh không thể làm, anh có thể mua tại nhiều trạm khác nhau, đựng vào một chiếc can và mang đến thế giới khác.
Ở Nhật Bản có một luật là người lưu trữ xăng trên một lượng nhất định thì phải báo cáo với chính quyền. Tất nhiên, ở Isteria không có luật này.
(Sẽ rất khó để tích trữ một lượng lớn. Liệu có thể lấy một phòng tại dinh thự ông Nelson để đựng tủ lạnh không nhỉ? Và có lẽ phải làm thêm một cái chòi nhỏ ở ngoài dinh thự ...... Nếu như xăng bắt lửa thì cả dinh thự chìm trong biển lửa mất.)
Thưa ngài?
Ah, tôi xin lỗi. Tôi sẽ lấy chiếc tủ lạnh này.”
Cảm ơn nhiều! Vậy máy phát điện thì sao ạ?”
Xin vui lòng cho tôi một máy phát điện với công suất đầu ra lớn nhất và thời gian hoạt động dài nhất. (Kazura)
Vâng! Ngài có cần thêm máy tính, tivi hay máy giặt nữa không!?
Không cần.
Tôi xin lỗi!
A, có lẽ là một máy tính bảng. Với chương trình bảng tính.”
Rất hân hạnh!
Nhiều chuyện đã xảy ra và Kazura kết thúc việc mua những thứ mà anh không dự định trước. Sau khi yêu cầu cửa hàng chuyển hàng đến vào ngày mai, anh rời khỏi đó.
✦✧✦
Sáng hôm sau.
Kazura, đã no căng bụng với một lượng lớn thức ăn cho bữa sáng tại một khách sạn, anh đi đến cửa hàng gia dụng để hoàn tất công việc của mình.
Khi anh đi đến chỗ bán vôi ngoài trời, có một nhân viên nhận ra anh và bước tới.
Đó chính là người quản lí cửa hàng đã trao đổi với Kazura vài lần trước đây.
Quả thật bất ngờ khi thấy Shino-sama lại ghé thăm. Hôm nay ngài cần gì vậy?
Tôi đã đến được một lúc rồi. Tôi muốn làm vữa nên đang đi kiếm vôi. Tôi nên dùng loại nào đây? (Kazura)
Tốt hơn là ngài nên dùng loại này. Ngài cần bao nhiêu vậy?”
Hmm...... Ông còn bao nhiêu trong kho?
Khi Kazura hỏi, người quản lí có một chút lo sợ.
Có lẽ ông ta nghĩ rằng anh sẽ mua một số lượng lớn lần nữa.
Chúng tôi có 2 tấn!
Vậy thì tôi lấy tất.
Vâng!
Giống y hệt những gì tối qua anh được nghe, Kazura viết địa chỉ lên tài liệu mà người quản lí đưa cho anh.
Cũng như lần trước, anh đã thuê một xe tải của cửa hàng dân dụng. Mặc dù anh có thể tự chở, nhưng anh chẳng có tí nghị lực nào để chở hai tấn vôi cả.
Còn nữa, ông có bán xăng không?
Chúng tôi có. Ngài cần tôi dẫn tới đó không?”
Ah, tôi tự đi được rồi.
Kazura bước vào bên trong cửa hàng.
Bên trong có rất nhiều hàng hóa, từ những thứ cần thiết hàng ngày cho đến các dụng cụ. Mỗi loại dụng cụ đều được sắp xếp đều đặn.
Sau khi đi được một lúc, anh tìm được chỗ bày bán xăng.
Hm, có lẽ hai can 20 lít là đủ. Mà mình cần một chiếc can nữa.”
Can rỗng ở đâu nhỉ? Kazura nhìn xung quanh.
Sau đó, anh nhìn thấy chiếc máy phát điện mà anh đã mua hôm qua.
Ah nó giống chiếc mà mình đã mua hôm qua.
Anh đi gần đến đó và nhìn thấy các đặc điểm kĩ thuật của nó.
Bên cạnh đó nó còn được ghi Tiếng ồn nhỏ ~ Thời gian dài.
...... Ah, mình quên mất tiếng ồn của máy phát điện.”
Máy phát điện sử dụng động cơ đốt trong, âm thanh mà nó phát ra khá lớn.
Khi anh mua máy phát điện ở cửa hàng tối qua anh đã quên mất đến chi tiết này.
Khác với khi sử dụng ở Nhật Bản, nếu như anh sử dụng máy phát điện tại một nơi yên tĩnh như dinh thự của ông Nelson thì mọi người sẽ đi tìm nơi bắt nguồn của tiếng ồn.
Mặc dù nó được ghi là tiếng ồn nhỏ, nhưng anh vẫn không muốn nghe tiếng của nó khi hoạt động.
Khi anh nhìn vào đặc điểm kỹ thuật thì nó được ghi Độ ồn 55 ~ 85 dBA.
Ngài muốn mua máy phát điện sao?
Khi Kazura nhìn máy phát điện, có một nhân viên chạy tới.
Không, nhưng tôi muốn biết âm thanh mà nó phát ra như thế nào. Liệu có thể cho nó chạy thử chứ?” (Kazura)
Tất nhiên rồi. Xin ngài vui lòng chở giây lát.”
Khi Kazura hỏi, nhân viên cúi xuống ở phía trước của máy phát điện và bật nó lên.
Ngay lập tức đã có những tiếng động liên tục từ máy phát điện.
Nó khá là ồn ào.
Đây là khi nó chạy hết công suất và đây là khi nó chạy ¼ công suất.
Khi người nhân viên đó tắt nó đi, không khí trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nếu như nó được đặt ở một nơi có tường bao quanh hoặc một hố sâu, thì nó cũng không ồn lắm.
Nhưng anh có linh cảm rằng sử dụng máy phát điện hơi nguy hiểm.
Tôi... hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Vâng, xin vui lòng cho tôi biết nếu ngài cần bất cứ điều gì.
Kazura nhìn theo người nhân viên rời đi và suy nghĩ.
Mặc dù máy phát điện xách tay có thể mang đi khắp mọi nơi là một công cụ rất thuận tiện, nhưng nếu như anh sử dụng ở Isteria thì sẽ gặp vấn đề lớn về nhiên liệu và tiếng ồn.
Trong khi suy nghĩ những ý tưởng tốt hơn, Kazura nghĩ về những cách khác để anh có thể dùng tủ lạnh và các đồ điện khác.
Còn một cách để phát điện là ......
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lấy điện thoại ra khỏi túi của mình và gọi đến một công ty kĩ thuật mà anh đã mua bánh xe nước ở đó.
Sau một và giây, giọng nói hòa nhã của ông giám đốc công ty kĩ thuật vang lên.
Xin chào, tôi là Shino người đã mua chiếc bánh xe nước cách đây một tháng ......
Ồ, thì ra là Shino-san! Đã được một thời gian rồi nhỉ, chiếc bánh xe nước hoạt động tốt chứ?
Nó chạy rất tốt. Lượng nước bơm lên rất nhiều, nó thực sự rất hữu ích.”
Vậy thì tốt rồi! Bánh xe nước là một kiệt tác thú vị. Vậy anh gọi có việc gì thế?”
Tôi muốn mua một bánh xe nước khác, nhưng nó là một loại khác...... Tôi đang tìm kiếm một chiếc bánh xe nước để phát điện, liệu ông có chứ?
A, một bánh xe nước phát điện. Có một bánh xe nước có thể phát điện gần giống như chiếc anh mua trước đây, nhưng lượng điện mà nó phát ra không được nhiều...... Nếu như anh không quan tâm đến kiểu dáng, thì có một máy phát điện có tuabin quay bằng sức nước ......”
Ồ, có dụng cụ như thế sao?
Phải, đúng vậy. Tuy nhiên công ty chúng tôi chỉ làm được chiếc bánh xe nước giống như anh mua trước đó. Nếu như anh muốn mua máy phát điện đó, thì công ty chúng tôi sẽ đại diện mua nó từ hãng sản xuất? Anh không phiền chứ?”
Vậy thì nhờ cả vào ngài. Ngài có tài liệu về nó không? Nếu có thì tôi sẽ đi đến đó ngay.”
Vâng, chúng tôi có. Vậy thì chúng tôi sẽ chuẩn bị khi chờ anh đến.”
Cảm ơn nhiều. Tôi sẽ đến đó ngay.”
Kết thúc cuộc gọi, Kazura cảm thấy sung sướng khi nhận được câu trả lời.
Mặc dù anh không biết bao giờ chiếc máy thủy điện mà ông giám đốc đề cập tới sẽ được nhập về, nhưng nếu anh đã có nó thì anh có thể có một cuộc sống dễ chịu trong Isteria.
Máy phát điện và các đồ điện tử được tạo ra bởi công nghệ ở cấp độ khắc hẳn so với công nghệ của thế giới kia, ngay cả khi họ có bắt chước thì cũng không thể làm được.
Có một sự rất khác biệt giữa bánh xe nước và máy phát điện bằng nước kia, bánh xe nước thì chỉ cần họ cố gắng thử và sửa chữa lỗi sai khi có người biết về cấu trúc của nó.
Khác với những đồ công nghệ thấp, mang những đồ công nghệ cao tới với tác dụng hạn chế như vậy sẽ đem lại hiểu quả ít hơn là anh mong đợi.
Tuy nhiên, thứ này được gọi là công nghệ cao rồi, vậy nên tốt hơn là chỉ có ít người nhìn thấy nó.
Mặc dù đối với những người đã công nhận anh là Greysior thì họ cũng sẽ bớt làm ầm lên hơn.
Mình nên kiếm một cái can. Nó sẽ có ích khi sử dụng máy phát điện.”
Trong khi lẩm bẩm, Kazura đi tới chỗ bán can rỗng. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo lên.
Hm? Ai vậy nhỉ...... Chết rồi, đó là trang trại Gunmaa. Có lẽ phân bón đã tới rồi.
Khi Kazura nhìn tên người gọi, đúng như ah đoán, đó chính là trang trại Gunmaa họ đang hỏi nên để phân bón ở đâu
Kazura yêu cầu họ để ở trong vườn, và sau khi cuộc gọi kết thúc thì có một cuộc gọi khác.
Ôi, bây giờ là cửa hàng đồ điện. Mình có nói là mang đến vào sáng nay đâu nhỉ ...... Nhưng họ mang đến trước khi hết ngày là tốt rồi.
Kazura gọi một nhân viên gần đó lấy cho anh một cái can. Sau đó, hai tay xách hai can xăng và kẹp điện thoại vào má và vai, Kazura chạy thoăn thoắt về quầy tính tiền.

Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi - Vol 1 - Chap 11


Tám năm phục vụ cho quân đội.
Ai có thể ngờ được rồi có một ngày tôi sẽ phải kết hôn.
Tôi đã bị ép phải thực hiện cái quyết định định mệnh ấy cách đây vài tháng trước.
◇◇◇
Sau khi chiến tranh kết thúc, hầu hết thời gian của tôi đều dành hết cho công việc. Rồi một ngày, tôi được gọi bởi cấp trên của mình.
Albert von Hertling.
Người đàn ông cho gọi tôi chính là cậu của tôi, ông ấy đang ngồi chờ cùng với một biểu hiện rất kỳ lạ.
Ông ấy chính là người đã gọi tôi đến và cũng chính ông ấy là người đang tỏ ra do dự. Khi tôi đang tự hỏi không biết ông ấy muốn gì ở mình thì ông ấy đã nói ra một điều mà tôi không thể nào ngờ tới.
Ông ấy hỏi rằng có phải tôi nên cân nhắc đến việc kết hôn hay không.
Tôi như chết lặng trước những từ đó. Một cuộc hôn nhân có nghĩa là phải giải ngũ đối với một nữ quân nhân.
Hầu hết các nữ quân nhân ở quốc gia của tôi đều nghỉ hưu ở tuổi 25. Và hầu hết họ đều đã sớm tìm thấy đối tượng của mình.
Khi tôi hỏi tại sao thì ông ấy chỉ trả lời là ông ấy muốn tôi biết được niềm hạnh phúc của một người phụ nữ.
Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục kiên trì hỏi thêm chi tiết và ông ấy đã kể hết mọi chuyện.
Ông ấy thì thầm nguyên nhân của việc này là do hai đứa con gái của ông ấy đang say mê tôi.
Em họ của tôi Hildegard và Anna-Maria đã luôn gắn bó với tôi từ khi chúng còn nhỏ.
Hildegard năm nay đã 21 tuổi. Ở cái tuổi ấy, nó đã quá tuổi để kết hôn trong giới xã hội thượng lưu. Còn Anna-Maria thì chỉ mới mười lăm tuổi nhưng có vẻ như em ấy cứ nhất quyết muốn kết hôn cùng tôi.
Cùng với khuôn mặt của một người cha đã có tuổi, vị cấp trên của tôi đã cúi đầu xuống. Ông ấy cầu xin tôi hãy kết hôn và có một cuộc sống yên ổn, đi theo con đường mà dường như con gái ông đã từ bỏ.
Thành thật mà nói, tôi cũng chưa bao cảm thấy thích thú khi ở trong quân đội cả. Nếu bạn hỏi là tại sao tôi lại nhập ngũ thì tôi sẽ trả lời rằng bởi vì tôi muốn đi theo truyền thống quân đội của gia đình mình. Một lý do hết sức đơn giản.
Vì tôi không có thứ gì để ràng buộc với công việc này nên cũng chẳng có lý do nào để mà từ chối khi người cậu của tôi đã cúi đầu.
Trong trường hợp tôi không thể tìm thấy một đối tượng nào để kết hôn, thì ông chắc chắn đảm bảo một vị trí giáo viên ở học viện quân sự cho tôi.
Việc gặp mặt ngày hôm đấy đã kết thúc trong khi tôi đang suy nghĩ về việc mình có thể sẽ phải làm việc một lần nữa tại học viện quân sự chỉ vì tôi không thể tìm thấy được một đối tượng để kết hôn.
Khi tôi gửi một bức thư nhờ gia đình tìm kiếm một đối tượng thích hợp, tôi đã nhận lại được một câu trả lời hăng hái rằng tôi nên đi đến bữa tiệc khiêu vũ trong cung điện vào mùa này. Nghĩ rằng họ vẫn còn giận tôi vì đã từ chối việc xem mắt trước đây, tôi đành từ bỏ việc trông chờ vào sự hỗ trợ của họ.
Và thay vào đó, tôi nhận được một chiếc váy xếp được may vừa vặn một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, khi tưởng tượng ra cảnh mình đang mặc nó, tôi lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Tôi không có khả năng để trở thành một người nội trợ. Tôi đã nhận ra ngay điều đó ngay khi tôi nhìn thấy trang phục của các cô gái.
Ai đó đã từng nói rằng người phụ nữ nên biết ngoan ngoãn và vâng lời chồng.
Một người phụ nữ lý tưởng là người sẽ luôn hỗ trợ chồng của mình bằng tất cả khả năng của họ.
Và là người sẽ uống trà cùng với những quý bà khác, rồi có sở thích là thêu thùa hoặc là biết thưởng thức nghệ thuật. Người sẽ phải dành hết thời gian và tiền bạc vào việc làm đẹp cho bản thân trong khi phải hoàn hảo với việc giao tiếp trong giới xã hội thượng lưu.
Tuy nhiên, với việc trưởng thành cùng với những người anh của mình, tôi không giỏi trong việc kiềm chế và nói chuyện với người khác lắm. Thêu thùa và thưởng thức nghệ thuật thì càng khỏi nói, bởi tôi chưa bao giờ tiếp xúc qua nó cả. Có cảm giác như tôi đến từ hành tinh khác vậy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm tốt được cái việc bất khả thi mang tên kết hôn ấy cả.
Sau đó, buổi dạ hội đã đến.
Tôi bỏ qua chiếc váy màu xanh dương đậm mà mẹ đã chọn và mặc vào bộ quân phục.
Những câu chuyện về cuộc hôn nhân của của tôi đã trở thành tin đồn và lan rộng trong giới xã hội thượng lưu. Vì sẽ thật rắc rối nếu có ai có cái quan niệm sai lầm rằng tôi là một người vợ ngoan ngoãn do tôi mặc váy vậy nên tôi phải tự trang bị cho mình một chút.
Ngoài ra, tôi cũng gắng lên những huân chương và mề đay mà tôi vẫn chưa từng mang lên người trước đây.
Việc này là để đe dọa bất cứ tên nào có liên quan tới quân đội.
Tôi không có đủ tự tin mà nghĩ rằng mọi người sẽ tức giận hay đố kỵ với tôi. Tôi chỉ không thể đảm bảo rằng sẽ không có tên nào đó cảm thấy kiêu hãnh từ việc chế ngự được tôi.
Ít nhất thì tôi nghĩ là mọi người sẽ không dám tiếp cận vì đống huân chương của mình.
Đàn ông là những sinh vật đầy kiêu hãnh.
Sẽ là một điều nhục nhã đối với họ khi phải cong gối với bất kỳ ai dù cho người đó có mang nhiều huân chương hơn cả họ.
Tôi hiếm khi chăm sóc mái tóc của mình nhưng vì bữa tiệc khiêu vũ nên sau một thời gian dài tôi đành phải tỉa bớt mái tóc và chải kỹ phần ngọn tóc để chúng nằm yên sang một bên.
Tôi đã cảm thấy như vậy là hoàn hảo, sẽ không có tên đàn ông nào dám tới gần tán tỉnh tôi.
……Tuy nhiên, cuối cùng thì, tôi đã thất bại thảm hại.
Tôi bị vậy quanh bởi rất nhiều người ngay cái lúc tôi vừa đặt chân vào hội trường. Hầu hết đều là các cô gái đang cầu hôn với tôi.
Đúng vậy, nó hoàn toàn là lỗi của tôi.
Tôi bị bao vây và không biết phải làm gì. Để né tránh thực tại, tôi đảo mắt ra xa khỏi những cô gái, khi đó tôi vô tình nhìn thẳng vào mắt một người nào đó đứng ở xa.
Người đó có diện mạo như đến từ một thế giới khác vậy.
Bên dưới chiếc đèn chùm, mái tóc trắng tỏa sáng tuyệt đẹp trong ánh bạc, và đôi mắt màu xanh trong suốt như đá saphia. Mái tóc dài được buộc thành bím tóc. Nó giống như là một bức tranh minh họa về ‘nàng tiên tuyết của sự hanh phúc’ mà tôi từng được nhìn thấy trong những cậu chuyện cổ tích vậy.
Khi người em họ kéo mạnh lấy áo của tôi, tôi đã nhìn xuống trong giây lát. Khi nhìn lại nơi đó một lần nữa thì người đó đã đi mất.
Tôi đã nghĩ rằng đó có thể chỉ là một ảo giác của tôi mà thôi.
Tuy nhiên, đó không phải là một ảo giác.
Nàng tiên tuyết vì lý do nào đó đã đến gần chỗ tôi và thậm chí còn cầu hôn với tôi nữa.
Những cô gái xung quanh thì la lên rằng hắn ta chính là ‘gã người tuyết’.
Cái đầu trống rỗng của tôi không còn nhận biết được chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.
Người vừa cầu hôn tôi xuất hiện giống như là bắt chước những người xung quanh và hơn nữa đó còn lại là một người đàn ông.
Cậu ta chính xác là đang mặc trang phục dạ hội của quốc gia này nhưng bởi vì tâm trạng của mình nên tôi không hề nhận ra điều đó.
Cậu ta là lãnh chúa đến từ một quốc gia khác.
Tên của cậu ta là Ritzhard Salonen Levantret.
Để thoát khỏi việc ồn ào không mong muốn này, tôi quyết định sử dụng Ritzhard.
◇◇◇
Sau khi chúng tôi cùng nhau đi đến phòng riêng, Ritzhard thật sự rất là ngoan ngoãn.
Tôi cũng rất hứng thú với việc cậu ấy bị gọi là gã người tuyết nhưng vì ngoại hình của cậu ấy không giống như cái tên đó, nên tôi chỉ nhìn vào cậu ấy.
Từ câu chuyện mà cậu ấy kể, có vẻ là cậu ấy thực muốn kết hôn với tôi. Tuy nhiên, tôi có lẽ không thể trở thành phu nhân của một lãnh chúa ở quốc gia khác được.
Nhìn sơ qua, tôi có thể nhìn thấy cậu ấy khoảng hai lăm tuổi. Còn mặc khác thì tôi đã ba mươi rồi. Tôi bị gọi là ‘già mà cứ như con nít’ bởi thằng cháu trai mình một thời gian trước, vậy nên rất có thể cậu ấy tưởng tôi vẫn còn là một cô gái trẻ.
Để làm cho cuộc nói chuyện trở nên nhanh gọn, tôi nói luôn cho cậu ấy về tuổi của mình ngay từ lúc đầu. Tuy nhiên, nhìn cậu ấy giống như vẫn không chịu từ bỏ về việc nói chuyện kết hôn.
Tôi cũng nói với cậu ấy rằng mình không thích hợp để làm một người vợ nhưng cậu ấy không hề bận tâm một chút nào.
Trong khi tôi đang suy nghĩ làm cách để làm cậu ấy bỏ cuộc thì cậu ấy lại bất ngờ bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu ấy.
Hóa ra Ritzhard Salonen Levantret là một quý tộc nghèo khổ đến từ vùng đất băng giá.
Ban đầu, người dân của cậu ấy sống du mục nhưng bởi vì những kẻ xâm lượt họ bị đuổi ra khỏi vùng đất mà người bình thường không thể sinh sống được. Họ chính là những người bản địa cuối cùng còn sót lại ở quốc gia của mình.
Cậu ấy kể cho tôi nghe những cậu chuyện về việc săn bắn, chế tạo và cuộc sống hòa mình với thiên nhiên.
Cậu ấy nghĩ rằng sẽ không có bất kỳ ai dám đến một vùng đất khắc nghiệt như vậy và cậu ấy còn thú nhận rằng cậu ấy hy vọng tôi thể chịu đựng được nơi đó.
Tôi chấp nhận thái độ kỳ lạ của cậu ấy vì nghĩ rằng nó là do sự giáo dục ở đó, và cũng là do phải sống ở nơi rất dễ phải đối mặt với cái chết như vậy.
Trong khi tôi đang lắng nghe, một cảm xúc kì lạ vừa xuất hiện trong tôi.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng chính vùng đất hẻo lánh mà cậu ấy đã nói tới là chính nơi duy nhất mà tôi thể sống bình thường như chính mình mà không cần phải ép buộc bản thân phải thay đổi.
Tôi đồng ý với cuộc hôn nhân giả này. Với điều kiện là chúng tôi chỉ làm vợ chồng tạm thời trong vòng một năm.

Hai to Gensou no Grimgar - Vol 1 - Chap 19


Trước khi cùng Mary gặp mặt ở cửa Bắc lúc tám giờ sáng. Hay nói chính xác hơn là đã từ tối qua, trước khi lên giường đi ngủ. Haruhiro và những người khác đều không ngừng nghĩ về chuyện bọn họ nên nói gì với cô ấy và. Và đến giờ vẫn không có một ai nghĩ ra gì cả. Khi họ đến trấn cổ Damroww, họ phải tập trung hết tinh thần của mình vào công việc, vì vậy trong đầu họ bây giờ căn bản không rảnh để nghĩ đến chuyện khác.
Khoảng thời gian đánh quái quan trọng của bọn họ trôi qua khá nhanh, và sau khi trở lại Altana, Haruhiro thu hết quyết tâm của mình, đi đến gần Mary.
“Mary, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Vừa rời khỏi cửa hàng thu mua, Haruhiro cuối cùng cũng đã lên tiếng.
“Hở?” Mary đáp lại với tư thế khoang tay như thể muốn nói “Có gì thì nói mau.”
Ngày hôm nay, nhóm Haruhiro có chút kì lạ, giống như bọn họ không biết làm thế nào để cư xử một cách bình thường với cô ấy. Tất cả những chuyện này đều là do câu chuyện về quá khứ của Mary mà họ nghe Hayashi kể lại, bản thân Mary lại không biết gì về chuyện này cả; nhưng cô ấy không thể nào không nhận ra cách hành động của mọi người và chắc hẳn trong lòng cô ấy linh cảm là có chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy ắt hẳn đang nghĩ tới việc họ định sẽ đuổi cô ra khỏi nhóm, hoặc là sẽ kết thúc quan hệ hợp tác giữa họ. Haruhiro có lẽ sẽ nói “Xin lỗi Mary, nhưng cậu có thể rời khỏi nhóm của bọn tôi được không?”
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cô ấy sẽ ngay lập tức đáp lại, “Được thôi”, và làm dáng vẻ đã săn sàng rời khỏi nhóm họ. Mary lúc này đã làm tốt chuẩn bị cho mình, hoặc đó có lẽ là cảm giác của riêng Haruhiro.
Mỗi lần đều như vậy, các nhóm trước đều đối xử với cô ấy như thế cả. Cảm giác thật đau buồn mà.
“Mary…” Haruhiro nhìn chằm chằm vào Mary rồi gọi tên cô ấy như gọi tên những người đồng đội của mình vậy.
Mary hơi nhíu hai hàng lông mi lại. Không chỉ Haruhiro; mà Mogzo, Yume, Shihoru, và Ranta, toàn bộ đều nhìn chăm chú vào cô ấy. Mary nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, cô cảm thấy có chút bất an, cơ thể của cô theo đó lộ ra vẻ cứng ngắc. Không, không phải như cậu nghĩ đâu… Ánh mắt của Haruhiro muốn nói cho cô biết là sự việc không phải như vậy.
“Mary, nhóm chúng tớ trước đây đã từng có một Mục Sư. Tên cậu ấy là Manato, và cậu ấy đã chết… hay nói chính xác hơn chúng tớ là người đã hại cậu ấy. Chúng tớ đã quá ỷ vào cậu ấy, còn cậu ấy là kiểu người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Vì thế mỗi khi chúng tớ bị thương, dù chỉ là một vết xước nhỏ, cậu ấy cũng ngay lập tức chữa trị cho bọn tớ.”
“Cậu ấy không chỉ là một người chữa thương đáng tin cậy ở phía sau, mà còn kề vai tác chiến cùng Mogzo ở tiền tuyến, hơn nữa, cậu ấy còn là đội trưởng của bọn tớ. Có thể nói một mình cậu ấy gánh vác vị trí của cả ba người. Tớ vẫn luôn cảm thấy Manato cực kỳ lợi hại, nhưng lúc đó, bọn tớ vẫn chưa nhận ra cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường như bọn tớ thôi và xem đó như lẽ đương nhiên. Tớ nghĩ ắt hẳn Manato đã rất vất vả, nhưng cậu ấy không thể hiện ra nó ngoài, và bọn tớ cũng chưa từng nghĩ là sẽ cảm nhận thử cậu ấy nghĩ gì trong lòng. Ngay cả lúc này đây, tớ cũng không nghĩ là mình có thể nghĩ ra được việc đó… bởi cậu ấy đã chết rồi. Cậu ấy đã không còn ở đây nữa.”
Mary chắc hẳn đã thấy được vài nét tương đồng giữa cô ấy và Manato. Có lẽ Mary đã đoán được Haruhiro nói những lời này bởi vì cậu ta đã sớm biết về quá khứ cô ấy.
Haruhiro lúc trước cũng rất do dự. Nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của Hayashi, cậu mơ hồ hiểu ra tại sao Mary lại trở nên như thế. Nhưng nói thẳng với cô ấy như vậy có được được không? Không hiểu tại sao, cậu cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.
Có quá khứ rồi mới có hiện tại. Haruhiro cảm nhận con người không phải loài sinh đơn giản hay đơn thuần như vậy, và cậu cũng không cho là cậu có khả năng nhìn thấu được suy nghĩ của Mary, hiểu rõ cô ấy. Vì thế, cách duy nhất mà cậu có thể làm là biểu lộ ý nghĩ cùng quá khứ của mình.
“Nói thật, từ lúc Manato ra đi, tớ đã nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Không có Manato, bọn tớ không cách nào tiếp tục được cả. Nhưng kể cả khi cậu ấy đã chết đi, bọn tớ vẫn phải sống. Còn sống một ngày, bọn tớ không thể không làm gì cả. Bọn tớ cũng chỉ còn cách dựa vào cái thân phận Nghĩa Dũng Binh này nghĩ cách tiếp tục sống sót, lấp đầy cái bụng của mình. Tuy rằng bọn tớ chỉ là lính tập sự mà thôi.
Tiếp đó thì cậu biết rồi đấy, bọn tớ đã mời cậu vào nhóm. Một nhóm cần phải có một Mục Sư mà, ngoài đó ra thì không có lí do nào khác cả. Nhưng cho dù là tớ, Ranta, Yume, hay Shihoru, bọn tớ chỉ là một đám bỏ đi không ai muốn cả. Mogzo thì khác. Cậu ấy được Raghill dẫn đi nhưng rồi sau đó bị đuổi đi, thậm chí số tiền của cậu ấy cũng bị lừa hết. Manato đã tập hợp bọn tớ lại với nhau, biến bọn tớ thành những người đồng đội và bạn bè của nhau.
Tuy chỉ như vậy thôi, nhưng bọn tớ đã thật sự trở thành những người đồng đội của nhau. Những lúc không được tốt, bọn tớ có thể sẽ giận dỗi nhau, thậm chí là làm ầm ĩ nữa, thế nhưng bọn tớ vẫn xem nhau như những người bạn. So với việc nghĩ tại sao bọn tớ lại trở thành đồng đội của nhau, tớ nghĩ quan trọng hơn là nên trân trọng từng giây phút này. Mà tớ cho rằng Mary cũng là đồng đội của tớ.”
Mary không nói lời nào. Ngoại trừ thỉnh thoảng chớp chớp mắt, cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Haruhiro.
“Cả tớ nữa.” Shihoru rụt rè giơ tay mình lên. “Tớ cũng xem Mary như bạn của mình vậy.”
“Đúng vậy” Yume nở một nụ cười nói. “Mary rất đáng yêu mà!”
“Dĩ nhiên tớ cũng thế… Có cậu ở bên cạnh tớ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều”
Ranta khịt mũi hừ một tiếng. “Tôi… bà…biết… đấy. Mỗi lần tôi bị thương, tôi đều la hét um sùm lên. Điểm ấy có lẽ tôi cần xem xét lại… Nhưng mà… chúng ta là bạn mà phải không?”
“Mình cảm giác mai chắc có tuyết rơi đấy.” Haruhiro nói rồi ngước nhìn bầu trời đầy mây. “Ranta xem xét lại mình. Hi vọng ông trời mai chỉ làm cho vài hạt tuyết thôi.”
“Ông nói cái gì thế. Năng lực học tập của tôi cao lắm nhé! Mọi người đã sống chung lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu sao?!”
“Vậy thì tốt.”
“Này! Haruhiro! Đừng có bơ tôi chứ! Ông làm thế tôi buồn đấy!”
“Tớ nghĩ chúng ta nên định ra một mục tiêu rõ ràng càng sớm càng tốt. Cho dù đó chỉ là mục tiêu tạm thời…”
Haruhiro vẫn quan sát lấy phản ứng của Mary. Cô ấy từ nãy đến giờ vẫn như vậy, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Haruhiro. Cô ấy hẳn là… không từ chối bọn họ nhỉ? Haruhiro hy vọng là như vậy. Có lẽ tốt nhất nên coi là như thế.
“…Mục tiêu của chúng ta vẫn chưa rõ ràng gì cả, tớ nghĩ chúng ta không nên vì mục tiêu mua được huy chương đoàn mà liều lĩnh nỗ lực như vậy. Rồi sau đó cảm giác mỗi ngày đều không vượt qua được mục tiêu. Chúng ta cần phá tan cái bầu không khí này, cẩn thận quyết định hướng đi cho mình.”
“Đúng vậy, mục tiêu của chúng ta là trở thành TỶ PHÚ! Rồi sau đó CHINH PHỤC THẾ GIỚI!!!”
Haruhiro không nhìn Ranta, tiếp tục nói ra ý kiến của mình. Ngoại trừ Ranta đang ồn ào và Mary im hơi lặng tiếng, mọi người đều tán thành ý kiến của cậu cả.
“Tôi đây chỉ hứng thú với tiền và quyền, ngoài ra còn hi vọng các cô gái cũng hoan nghênh… Có tiền có quyền rồi nói không chừng sẽ có cơ hội… mà nó thì có liên quan gì tới mục tiêu nhỉ…”
Yume thở dài nói. “Ranta nói chuyện dài dòng phiền muốn chết mà.”
Họ lại thế nữa rồi, Haruhiro thầm nghĩ thế, rồi nhìn lấy Mary. “Mary, cậu nghĩ sao?”
Mary hơi cúi đầu, nhìn xuống đất tránh đi ánh mắt của Haruhiro. Cô ấy gật đầu sao? Cậu quyết định coi đó là một lời đồng ý của cô ấy.
“Cậu có muốn ăn tối với bọn tớ không?” Haruhiro hỏi.
“Không, cảm ơn.” Sau đó cô nhỏ giọng nói “…giờ vẫn chưa đến lúc.”
“Ừm.”
Cho dù là việc gì thì đều không thể nào vừa mới bắt đầu ngay lập tức thuận lợi được. Thật vất vả để đến được bước này rồi lại để kết thúc ngay trước mắt. Không ai biết khi nào thời gian ở bên nhau của họ sẽ kết thúc. Gặp phải tình huống này, ai mà không nóng ruột cơ chứ. Nhưng nói thế nào đi nữa thì họ cũng đã tiến được một bước đầu tiên. Cho dù vẫn chưa ra thể thống gì, nhưng đoàn gà mờ này cũng đang chậm rãi tiến về phía trước từng chút một.
Khi Mary quay lưng về phía mọi người. Cô ấy nói “Mai gặp lại.”
Cho dù như thế nào, ngày mai rồi cũng sẽ tới.

Seiun wo Kakeru - Chap 14


Không thua kém Eiji, kỹ năng của Pietro cũng rất chắc tay.
Ngày hôm sau đó, Pietro, người đang cố gắng chế tạo xà phòng mà không một lời than vãn, đã thành công với một mùi hương dễ chịu hơn rất nhiều so với thứ mà Eiji làm ra cách đó hai ngày. Khi anh hỏi Pietro lí do tại sao lại như vậy, thì câu trả lời hoàn toàn trái ngược với điều anh mong đợi, và nó thật sự không thể đơn giản hơn.
Trong lúc Pietro đun sôi nước và dầu, đến lúc chuẩn bị công đoạn lọc sạch các chất cặn, anh đã cho vào đó một chút đất và tro, khiến việc tách các thành phần trong nước trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Đây là điều mà Eiji đã không hề nghĩ tới. Anh không ngờ rằng Pietro, một người chưa từng thấy xà phòng bao giờ, lại có thể nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời này.
Nhưng trên thực tế, sau khi tìm hiểu kĩ càng hơn, Eiji biết được rằng không phải mình Pietro đã nhận ra điều này. Mà anh ta còn nhận được sự giúp đỡ của Jane.
Jane là vợ của một thợ săn, nên chắc hẳn cô ấy sẽ rất quen thuộc với việc lột da thú. Vậy nên việc có những kĩ năng này là điều bình thường.
Bởi vì cho đến lúc này, hỗn hợp đó vẫn chưa được loại bỏ những tạp chất bên ngoài một cách hoàn toàn. Lượng chất béo dư thừa có thể lấy lại được chảy hết ra ngoài. Dù vậy, đây vẫn là một kết quả khá tuyệt vời.
Một khi bánh xà phòng đã được làm xong, Eiji nghiền một chút vỏ trái cây vào để tạo mùi hương cho nó.
Anh cố gắng tạo mùi hương cho nó, khi số lượng làm ra chỉ đủ cho vào một chiếc bình nhỏ. Sau đó anh gói lại nó một cách cẩn thận.
Anh định tặng nó cho Tanya như một món quà.
Bởi vì Eiji vẫn tiếp tục đốt những chất béo này, mà trạng thái của Tanya càng trở nên xấu đi. Mặc dù mùi trên cơ thể anh đã biến mất, nhưng anh vẫn phải ngủ trên một chiếc giường riêng biệt. Eiji cảm thấy mình bị ra lệnh như một chú cún vậy.
-Xin lỗi vì đã để em phải như vậy. Cha mẹ của em có nói gì về mùi này không?
-Họ đã rất bất ngờ, và hỏi em rằng mùi đó là thứ gì.
-Chắc chắn họ sẽ hỏi... anh nghĩ vậy..
-Nhưng, sư phụ, khi em nói rằng anh đang tạo ra những thứ mới lạ, và em đang được giúp đỡ anh, thì họ bắt đầu tò mò. Chắc chắn anh sẽ làm được điều gì đó tiện lợi, hay ít nhất là họ cảm thấy như vậy.
-Có vẻ như anh đã được họ tin tưởng rồi.
Bình thường mà nói, thì sẽ rất khó để tin tưởng một người lạ mặt từ bên ngoài - Đó là những gì mà Eiji đã nghĩ.
Bởi vì phong cách sống ở mỗi nơi hoàn toàn khác nhau, mặc cho thời gian có lâu đến mấy đi nữa, thì những người cao tuổi vẫn không thể quen được cách sống đặc trưng của người khác.
Eiji cũng đã từng nghe chuyện về những người khi chuyển từ thành phố về nông thôn bị tẩy chay, và không thể quen được với môi trường xung quanh.
Anh cũng đã chuẩn bị cho tình huống này, nhưng...
-Trước đây chúng em sẽ rất vui khi khi hạt giống gieo trồng bắt đầu đơm chồi, nó khiến mọi người nghĩ rằng đây là sự ban phướng của thổ thần.
-Là vậy sao...?
Như đã hiểu rõ, có lẽ đây chính là lí do mà người ta tin rằng càng thu hoạch được nhiều và cuộc sống dư dả bao nhiêu đều là do các vị thần.
Nó còn hơn cả lí do khiến Eiji không thể sao nhãng việc rèn của mình.
Việc giết gia súc để lấy chất béo cần thiết chỉ có thể làm vào thời tiết như thế này.
Hơn thế nữa, Eiji nghĩ đây là cơ hội duy nhất để làm vậy.
-Pietro, anh có một yêu cầu hơi làm phiền em một chút... Em hãy mang cho anh một con cá khô nhé.
-Rất sẵn lòng, đây cũng là nhiệm vụ của em mà.
-Em vẫn còn rất trẻ, nên đừng cố gắng quá sức như vậy.
Eiji nhẹ nhàng gãi đầu, Pietro phần nào cảm thấy mình đang được lo lắng trước một tình huống khó xử. Nhưng mà, có phải vì anh cảm thấy sự nhã nhặn của Eiji không? Pietro cúi mình xuống và cảm ơn Eiji.
-Vậy... Cảm ơn anh!!!
-Một khi anh có thể làm thật nhiều, anh sẽ mời em quay lại lò rèn và dạy cho em thật nhiều kĩ năng mới. Cho đến lúc đó, xin hãy tin tưởng anh.
-Vâng, mong anh giúp đỡ.
Pietro bắt đầu dọn dẹp. Sử dụng sức lực của cơ thể mình, anh nhấc một cái bình lớn đựng đầy nước sông một cách dễ dàng, và đổ vào một cái nồi.
Mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng anh sở hữu một thể lực không tồi.
Anh tin tưởng em có thể dọn dẹp nơi này - Eiji nói và quay lại lò rèn của mình.
Cầm theo những chiếc liềm và cuốc đã được mài sắc và làm mới, Eiji bước ra cánh đồng.
--------
Cánh đồng đã được cải tạo một chút, và số lượng mô đất cũng tăng dần lên.
Mặc dù khoảng thời gian đã qua không đủ để anh có thể mong đợi điều gì đó, nhưng từng chút một mà sự thành công bắt đầu tích tụ dần.
Công việc cải tạo nhẹ nhàng một cách lạ thường, so với một vùng đất hoang. Và kết cấu của đất đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Chắc chắn là do việc sử dụng những sàng đất một cách thường xuyên,  phá hủy những ụ đất cứng và loại bỏ sỏi đá.
Đây là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn rất nhiều, và nó không hề có điểm dừng.
Ngay cả khi Eiji hay Mike không ở đó quan sát, thì ngôi làng vẫn có rất nhiều người đang cố gắng phát triển công việc của họ một cách siêng năng.
Khi Bernard nhận ra bóng dáng của Eiji, anh ta cởi chiếc mũ rơm của mình và nở một nụ cười.
Trái ngược với làn da dám nắng của mình, hàm răng của anh ta trắng một cách kì lạ.
Nhìn trực tiếp vào gương mặt đó, Eiji cảm thấy như mình bị choáng váng trước Bernard.
-Đã lâu không gặp, Eiji-san
-Đúng vậy
-Những dụng cụ anh mới làm rất tốt, nhưng có điều này chúng tôi muốn nói với anh.
-Tự nhiên mà nói, có điều gì tôi đã làm phiền mọi người sao?
-Không, tôi định nói về việc gieo hạt giống, sao anh có thể nhận ra phương pháp trước đây hoàn toàn sai lầm chứ?
-Ồ, ý anh là khi tôi nói không được gieo chúng từ phía trên phải không?
-Đúng vậy! Chính là nó! Tôi rất bất ngờ trước phương pháp đó! Quả nhiên Eiji-san là một thiên tài.
Đó là câu chuyện của ngày hôm qua.
Khi Eiji nghe từ Giorgio và Bernard về phương pháp gieo hạt, anh đã không tin vào tai mình. Có vẻ như, họ thường thả những hạt giống từ trên xuống dưới. Hơn thế nữa, họ không hề lấp đất lên hay tưới nước cho chúng. Chính vì vậy, cơ hội để hạt giống có thể nảy mầm rất thấp.
Dường như ông cha của họ trước đây cũng từng sử dụng phương pháp này, nên chắc hẳn họ không việc gì phải nghi ngờ chúng cả.
Có thể xem đây là một ví dụ kinh điển cho việc “bị thuyết phục” hay “bị hòa đồng”, gây trở ngại cho “sự cải tiến”.
-Anh nên đào một cái lỗ nhỏ trước, sau đó cho hạt giống vào trong. Cuối cùng, anh lấp đất lên và tước nước cho chúng.
-Đào lỗ, từng cái một, nghe khá phiền phức phải không? Chưa kể đến việc phải tưới nước cho chúng. Nếu cánh đồng ở kích cỡ như thế này thì sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu nó là một cánh đồng lớn thì sẽ tốn rất nhiều công sức.
-Tôi sẽ cố gắng chế tạo ra công cụ gieo hạt, nhưng chắc chắn sẽ không thể hoàn thành với thời gian đang có. Nếu các anh không tưới nước, thì sẽ không có gì xảy ra... phải không?
-Có vẻ như công việc không thể dễ dàng hơn được, dù chỉ một chút.
-Càng làm việc chăm chỉ, thì số lượng hạt giống nảy mầm sẽ càng tăng. Nó sẽ không thể xảy ra ngay lập tức, nên hãy cố gắng hết sức.
-... Đúng vậy, phàn nàn cũng không có ích gì cả, phải không?
Eiji cười một cách cay đắng với Bernardo, người đang biểu lộ một gương mặt khó chịu.
Nếu một người có thể bị xuống tinh thần như vậy, thì ngay cả làm việc với kẻ thù cũng khó có thể hoàn thành việc khai hoang đất.
Dù vậy, nó không khiến Eiji cảm thấy lo ngại.
-------
Trong đêm tối, ngọn đuốc hiếm khi được sử dụng đã thắp lên, chiếu sáng trong bóng đêm.
Ngước nhìn lên trời, ta có thể thấy được những vì sao đang tỏa sáng.
Và nhìn xuống dưới, là một bể chứa đầy nước nóng.
Hơi nước bốc lên xung quanh từ một chiếc bồn tắm kiểu Nhật được làm từ gạch và lớp ngói. Nó có kích thước rất rộng, và được sử dụng cho nhiều người.
-Aaah, thoải mái quá... Bao nhiêu tháng rồi nhỉ...?
Không hề để ý đến lời nói của mình, Eiji tự thầm. Anh có thể cảm thấy sự thoải mái đến từ bên trong anh.
Thứ mà Eiji muốn làm kể từ khi anh được Tanya cho ở nhờ chính là một bồn tắm kiểu Nhật.
Mặc dù ở đây có nơi để tắm, nhưng không hề có thứ được gọi là “phòng tắm”.
Tuy vẫn có những cách khác để “tắm”,  khiến cho nỗi lo về những vết bẩn là không cần thiết. Dù vậy, nó vẫn không giống với việc "đi tắm" thông thường - Đó là điều mà Eiji đã nghĩ.
Ofuro không chỉ dùng để làm sạch cơ thể, mà còn xoa dịu trái tim của một người khỏi mệt mỏi và căng thẳng.
Để có thể tạo ra phòng tắm này, Eiji đã phải làm rất nhiều việc.
Đầu tiên, anh phải thể hiện rằng mình là người của làng, và hoàn thành những công việc của mình.
Một khi kĩ năng của anh được công nhận, anh có thể hỏi mọi người từng chút một, nhờ họ giúp đỡ mình.
Và anh đã hoàn thành được ước muốn của mình, trong lúc vẫn tiếp tục cống hiến cho ngôi làng này.
Việc chế tạo phòng tắm là một trong số đó.
Eiji được Fernando giúp đỡ trong việc xây dựng, mặc cho việc anh ta rất bận rộn.
Tuy vậy, phòng tắm này không hề có mái che hay tường. Vậy nên có thể xem nó như một phòng tắm ngoài trời.
Eiji đã lên kế hoạch xây dựng chúng, nhưng anh không rõ sẽ mất bao lâu để làm.
Nhưng về cách sử dụng, anh định xây nó như một phòng tắm công cộng, đổi lại, sẽ cần rất nhiều người để lau dọn và đun nước.
-Tanya-san, em có thấy thích thú không?
-Vâng, cảm giác như năng lượng đang trào ra khỏi cơ thể em.
-Hãy ngâm mình cho ấm, rồi dùng xà phòng để kì cọ người nhé?
Trong lúc ngâm mình trong làn nước đến vai, Eiji nhìn ngắm hình dáng người vợ của mình.
Eiji không thể nhìn rõ cơ thể cô ấy, một phần cũng do khung cảnh khá tối tăm. Tuy nhiên, anh có thể thấy nó mập mờ dưới ánh đuốc.
Gần đây, do được ăn uống đầy đủ, mà cơ thể của Tanya đã trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Có vẻ như càng ngày cô càng trở nên nữ tính hơn.
Eiji nhìn ngắm cơ thể của Tanya, bắt đầu từ mái tóc dài đang nổi trên mặt nước, cho đến gáy cô, và toàn bộ phần lưng trần.
Trước khi Eiji nhìn đến phần ngực, thì Tanya đã lấy tay che chúng lại.
Gương mặt cô trở nên đỏ ửng vì xấu hổ.
-Ah...
-Xin đừng nhìn em chằm chằm như vậy chứ.
-Bởi vì em thật sự rất xinh đẹp.
-Em sẽ không bị anh dụ dỗ đâu.
-Đó là những cảm xúc thật lòng của anh.
-Không phải anh định nhìn em trong lúc nói vậy chứ?
-Anh không muốn chỉ nhìn em đâu.
Bởi vì hai người đã là vợ chồng, Eiji muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn.
Nếu như anh không kết hôn với cô, chắc chắn anh sẽ không dám nhìn thẳng vào cô.
...Tuy vậy, người phụ nữ đẹp tuyệt vời này chính là vợ của anh.
Eiji là kiểu người cảm thấy những gì mình làm là đúng.
Nghĩ vậy, anh không thể hạnh phúc hơn.
Anh muốn biết nhiều hơn, cũng như muốn cô ấy hiểu được nhiều điều hơn nữa.
Eiji đi vào trong phòng tắm, quay lưng lại với cô, và ôm nhẹ cô bằng đôi tay của mình.
-Đây là lần đầu em sử dụng xà phòng, nên anh sẽ hướng dẫn cho em.
-Em không cần nó đâu. Không phải đó là thứ bốc mùi anh đã làm ư?
-Không phải. Anh đã xem xét nó và tạo ra thứ còn tốt hơn.
Eiji cho Tanya xem một chiếc lọ nhỏ đựng xà phòng bên trong.
Khi anh mở nó ra, một mùi hương lan tỏa khắp xung quanh, khiến gương mặt Tanya trở nên rực rỡ. Chính cô cũng không thể ngờ được điều này.
Cô nghiêng đầu một chút và nhìn vào bên trong lọ. Gương mặt cô càng say mê khi mùi hương đó tiếp tục lan rộng.
-Nó thơm quá...
-Phải không nào? Anh đã cho một thứ quả gọi là Tapuche.
-Anh làm vậy vì em nói rằng nó bốc mùi ư?
-Chỉ một chút thôi.
-...Cảm ơn anh. Eiji-san, anh thật sự rất tài giỏi. Không chỉ tạo ra những thứ tiện lợi, mà còn cố gắng cải thiện chúng nữa.
-Vậy thì đứng dậy nào, hãy thử chúng thôi.
-Ah... Chờ đã...
Anh cố đưa cô ngồi xuống ghế, và lấy chất lỏng trong xà phòng rồi cọ xát chúng để tạo bọt. So với thứ anh tạo trong phòng thí nghiệm, thì nó ít bọt hơn hẳn. Tuy nhiên, vậy là đủ.
Sử dụng bàn tay chứa đầy bọt của mình, Eiji xoa nhẹ chúng lên toàn bộ cơ thể của Tanya, dưới cái cớ là dạy cho cô cách sử dụng chúng.
-Nó thật nhầy nhụa, và kì lạ....
-Nhưng nó rất thích, phải không?
-Vâng... nhưng.. Ah!... Nó buồn quá!
-Và nó loại bỏ chất bẩn một cách dễ dàng.
-Đúng vậy, nghĩ đến việc anh có thể làm vậy với lượng mỡ đó...
Nhìn cảnh Tanya say mê với xà phòng khiến anh rất thích thú.
Eiji đã kì cọ xong lưng của cô.
Từ sau lưng, đây là một vị trí rất khó để có thể với tay tới. Eiji từ từ đưa bàn tay mình xuống eo của Tanya rồi lại lên nách của cô. Khi anh làm vậy, giọng của cô trở nên cao hơn.
-Anh đang chạm vào đâu vậy... E-Em biết mà, Eiji là đồ hư hỏng!
-Thôi nào, anh phải kì cọ cơ thể của em thì mới sạch sẽ được, đúng không?
-N-Nhưng cách tay của anh thật hư... ah!
Bị quở trách bởi vợ của mình, Eiji cảm thấy rất vui trong lúc cả hai đang tắm.
Sau đó, Tanya trở nên cau có, nhưng mỗi khi hai người tắm cùng nhau, cô ấy không thể chối bỏ cảm xúc thật sự của mình.
-----
-Eiji san, có vẻ như một thương nhân đã đến vào đêm qua, anh có định gặp họ không?
-Thương nhân ư?
Một thương nhân thường tới làng vài lần trong một năm.
Lí do mà Eiji không thể gặp ai đó cho tới giờ là vì anh quá bận rộn với công việc đồng áng và nghiên cứu việc thợ rèn. Hơn thế nữa, anh không có lí do cho việc này.
Chính vì công việc ở đây cũng là quá đủ so với anh. Nếu có ai đó hỏi anh muốn mua gì, chắc chắn anh sẽ chẳng hề bận tâm. Trái lại, anh có thứ muốn bán, đó là xà phòng.
Việc trao đổi quần áo với họ trong lúc mùa đông đang tới gần cũng không phải ý kiến tồi. Chính vì anh coi nhẹ sự việc này, mà Eiji không bận tâm tới sự quan trọng của thương nhân. Điều này đã khiến anh hối hận sau đó.