Không thua kém Eiji, kỹ năng của Pietro cũng rất chắc tay.
Ngày hôm sau đó, Pietro, người đang cố gắng chế tạo xà phòng mà không một lời than vãn, đã thành công với một mùi hương dễ chịu hơn rất nhiều so với thứ mà Eiji làm ra cách đó hai ngày. Khi anh hỏi Pietro lí do tại sao lại như vậy, thì câu trả lời hoàn toàn trái ngược với điều anh mong đợi, và nó thật sự không thể đơn giản hơn.
Trong lúc Pietro đun sôi nước và dầu, đến lúc chuẩn bị công đoạn lọc sạch các chất cặn, anh đã cho vào đó một chút đất và tro, khiến việc tách các thành phần trong nước trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Đây là điều mà Eiji đã không hề nghĩ tới. Anh không ngờ rằng Pietro, một người chưa từng thấy xà phòng bao giờ, lại có thể nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời này.
Nhưng trên thực tế, sau khi tìm hiểu kĩ càng hơn, Eiji biết được rằng không phải mình Pietro đã nhận ra điều này. Mà anh ta còn nhận được sự giúp đỡ của Jane.
Jane là vợ của một thợ săn, nên chắc hẳn cô ấy sẽ rất quen thuộc với việc lột da thú. Vậy nên việc có những kĩ năng này là điều bình thường.
Bởi vì cho đến lúc này, hỗn hợp đó vẫn chưa được loại bỏ những tạp chất bên ngoài một cách hoàn toàn. Lượng chất béo dư thừa có thể lấy lại được chảy hết ra ngoài. Dù vậy, đây vẫn là một kết quả khá tuyệt vời.
Một khi bánh xà phòng đã được làm xong, Eiji nghiền một chút vỏ trái cây vào để tạo mùi hương cho nó.
Anh cố gắng tạo mùi hương cho nó, khi số lượng làm ra chỉ đủ cho vào một chiếc bình nhỏ. Sau đó anh gói lại nó một cách cẩn thận.
Anh định tặng nó cho Tanya như một món quà.
Bởi vì Eiji vẫn tiếp tục đốt những chất béo này, mà trạng thái của Tanya càng trở nên xấu đi. Mặc dù mùi trên cơ thể anh đã biến mất, nhưng anh vẫn phải ngủ trên một chiếc giường riêng biệt. Eiji cảm thấy mình bị ra lệnh như một chú cún vậy.
-Xin lỗi vì đã để em phải như vậy. Cha mẹ của em có nói gì về mùi này không?
-Họ đã rất bất ngờ, và hỏi em rằng mùi đó là thứ gì.
-Chắc chắn họ sẽ hỏi... anh nghĩ vậy..
-Nhưng, sư phụ, khi em nói rằng anh đang tạo ra những thứ mới lạ, và em đang được giúp đỡ anh, thì họ bắt đầu tò mò. Chắc chắn anh sẽ làm được điều gì đó tiện lợi, hay ít nhất là họ cảm thấy như vậy.
-Có vẻ như anh đã được họ tin tưởng rồi.
Bình thường mà nói, thì sẽ rất khó để tin tưởng một người lạ mặt từ bên ngoài - Đó là những gì mà Eiji đã nghĩ.
Bởi vì phong cách sống ở mỗi nơi hoàn toàn khác nhau, mặc cho thời gian có lâu đến mấy đi nữa, thì những người cao tuổi vẫn không thể quen được cách sống đặc trưng của người khác.
Eiji cũng đã từng nghe chuyện về những người khi chuyển từ thành phố về nông thôn bị tẩy chay, và không thể quen được với môi trường xung quanh.
Anh cũng đã chuẩn bị cho tình huống này, nhưng...
-Trước đây chúng em sẽ rất vui khi khi hạt giống gieo trồng bắt đầu đơm chồi, nó khiến mọi người nghĩ rằng đây là sự ban phướng của thổ thần.
-Là vậy sao...?
Như đã hiểu rõ, có lẽ đây chính là lí do mà người ta tin rằng càng thu hoạch được nhiều và cuộc sống dư dả bao nhiêu đều là do các vị thần.
Nó còn hơn cả lí do khiến Eiji không thể sao nhãng việc rèn của mình.
Việc giết gia súc để lấy chất béo cần thiết chỉ có thể làm vào thời tiết như thế này.
Hơn thế nữa, Eiji nghĩ đây là cơ hội duy nhất để làm vậy.
-Pietro, anh có một yêu cầu hơi làm phiền em một chút... Em hãy mang cho anh một con cá khô nhé.
-Rất sẵn lòng, đây cũng là nhiệm vụ của em mà.
-Em vẫn còn rất trẻ, nên đừng cố gắng quá sức như vậy.
Eiji nhẹ nhàng gãi đầu, Pietro phần nào cảm thấy mình đang được lo lắng trước một tình huống khó xử. Nhưng mà, có phải vì anh cảm thấy sự nhã nhặn của Eiji không? Pietro cúi mình xuống và cảm ơn Eiji.
-Vậy... Cảm ơn anh!!!
-Một khi anh có thể làm thật nhiều, anh sẽ mời em quay lại lò rèn và dạy cho em thật nhiều kĩ năng mới. Cho đến lúc đó, xin hãy tin tưởng anh.
-Vâng, mong anh giúp đỡ.
Pietro bắt đầu dọn dẹp. Sử dụng sức lực của cơ thể mình, anh nhấc một cái bình lớn đựng đầy nước sông một cách dễ dàng, và đổ vào một cái nồi.
Mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng anh sở hữu một thể lực không tồi.
Anh tin tưởng em có thể dọn dẹp nơi này - Eiji nói và quay lại lò rèn của mình.
Cầm theo những chiếc liềm và cuốc đã được mài sắc và làm mới, Eiji bước ra cánh đồng.
--------
Cánh đồng đã được cải tạo một chút, và số lượng mô đất cũng tăng dần lên.
Mặc dù khoảng thời gian đã qua không đủ để anh có thể mong đợi điều gì đó, nhưng từng chút một mà sự thành công bắt đầu tích tụ dần.
Công việc cải tạo nhẹ nhàng một cách lạ thường, so với một vùng đất hoang. Và kết cấu của đất đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Chắc chắn là do việc sử dụng những sàng đất một cách thường xuyên, phá hủy những ụ đất cứng và loại bỏ sỏi đá.
Đây là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn rất nhiều, và nó không hề có điểm dừng.
Ngay cả khi Eiji hay Mike không ở đó quan sát, thì ngôi làng vẫn có rất nhiều người đang cố gắng phát triển công việc của họ một cách siêng năng.
Khi Bernard nhận ra bóng dáng của Eiji, anh ta cởi chiếc mũ rơm của mình và nở một nụ cười.
Trái ngược với làn da dám nắng của mình, hàm răng của anh ta trắng một cách kì lạ.
Nhìn trực tiếp vào gương mặt đó, Eiji cảm thấy như mình bị choáng váng trước Bernard.
-Đã lâu không gặp, Eiji-san
-Đúng vậy
-Những dụng cụ anh mới làm rất tốt, nhưng có điều này chúng tôi muốn nói với anh.
-Tự nhiên mà nói, có điều gì tôi đã làm phiền mọi người sao?
-Không, tôi định nói về việc gieo hạt giống, sao anh có thể nhận ra phương pháp trước đây hoàn toàn sai lầm chứ?
-Ồ, ý anh là khi tôi nói không được gieo chúng từ phía trên phải không?
-Đúng vậy! Chính là nó! Tôi rất bất ngờ trước phương pháp đó! Quả nhiên Eiji-san là một thiên tài.
Đó là câu chuyện của ngày hôm qua.
Khi Eiji nghe từ Giorgio và Bernard về phương pháp gieo hạt, anh đã không tin vào tai mình. Có vẻ như, họ thường thả những hạt giống từ trên xuống dưới. Hơn thế nữa, họ không hề lấp đất lên hay tưới nước cho chúng. Chính vì vậy, cơ hội để hạt giống có thể nảy mầm rất thấp.
Dường như ông cha của họ trước đây cũng từng sử dụng phương pháp này, nên chắc hẳn họ không việc gì phải nghi ngờ chúng cả.
Có thể xem đây là một ví dụ kinh điển cho việc “bị thuyết phục” hay “bị hòa đồng”, gây trở ngại cho “sự cải tiến”.
-Anh nên đào một cái lỗ nhỏ trước, sau đó cho hạt giống vào trong. Cuối cùng, anh lấp đất lên và tước nước cho chúng.
-Đào lỗ, từng cái một, nghe khá phiền phức phải không? Chưa kể đến việc phải tưới nước cho chúng. Nếu cánh đồng ở kích cỡ như thế này thì sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu nó là một cánh đồng lớn thì sẽ tốn rất nhiều công sức.
-Tôi sẽ cố gắng chế tạo ra công cụ gieo hạt, nhưng chắc chắn sẽ không thể hoàn thành với thời gian đang có. Nếu các anh không tưới nước, thì sẽ không có gì xảy ra... phải không?
-Có vẻ như công việc không thể dễ dàng hơn được, dù chỉ một chút.
-Càng làm việc chăm chỉ, thì số lượng hạt giống nảy mầm sẽ càng tăng. Nó sẽ không thể xảy ra ngay lập tức, nên hãy cố gắng hết sức.
-... Đúng vậy, phàn nàn cũng không có ích gì cả, phải không?
Eiji cười một cách cay đắng với Bernardo, người đang biểu lộ một gương mặt khó chịu.
Nếu một người có thể bị xuống tinh thần như vậy, thì ngay cả làm việc với kẻ thù cũng khó có thể hoàn thành việc khai hoang đất.
Dù vậy, nó không khiến Eiji cảm thấy lo ngại.
-------
Trong đêm tối, ngọn đuốc hiếm khi được sử dụng đã thắp lên, chiếu sáng trong bóng đêm.
Ngước nhìn lên trời, ta có thể thấy được những vì sao đang tỏa sáng.
Và nhìn xuống dưới, là một bể chứa đầy nước nóng.
Hơi nước bốc lên xung quanh từ một chiếc bồn tắm kiểu Nhật được làm từ gạch và lớp ngói. Nó có kích thước rất rộng, và được sử dụng cho nhiều người.
-Aaah, thoải mái quá... Bao nhiêu tháng rồi nhỉ...?
Không hề để ý đến lời nói của mình, Eiji tự thầm. Anh có thể cảm thấy sự thoải mái đến từ bên trong anh.
Thứ mà Eiji muốn làm kể từ khi anh được Tanya cho ở nhờ chính là một bồn tắm kiểu Nhật.
Mặc dù ở đây có nơi để tắm, nhưng không hề có thứ được gọi là “phòng tắm”.
Tuy vẫn có những cách khác để “tắm”, khiến cho nỗi lo về những vết bẩn là không cần thiết. Dù vậy, nó vẫn không giống với việc "đi tắm" thông thường - Đó là điều mà Eiji đã nghĩ.
Ofuro không chỉ dùng để làm sạch cơ thể, mà còn xoa dịu trái tim của một người khỏi mệt mỏi và căng thẳng.
Để có thể tạo ra phòng tắm này, Eiji đã phải làm rất nhiều việc.
Đầu tiên, anh phải thể hiện rằng mình là người của làng, và hoàn thành những công việc của mình.
Một khi kĩ năng của anh được công nhận, anh có thể hỏi mọi người từng chút một, nhờ họ giúp đỡ mình.
Và anh đã hoàn thành được ước muốn của mình, trong lúc vẫn tiếp tục cống hiến cho ngôi làng này.
Việc chế tạo phòng tắm là một trong số đó.
Eiji được Fernando giúp đỡ trong việc xây dựng, mặc cho việc anh ta rất bận rộn.
Tuy vậy, phòng tắm này không hề có mái che hay tường. Vậy nên có thể xem nó như một phòng tắm ngoài trời.
Eiji đã lên kế hoạch xây dựng chúng, nhưng anh không rõ sẽ mất bao lâu để làm.
Nhưng về cách sử dụng, anh định xây nó như một phòng tắm công cộng, đổi lại, sẽ cần rất nhiều người để lau dọn và đun nước.
-Tanya-san, em có thấy thích thú không?
-Vâng, cảm giác như năng lượng đang trào ra khỏi cơ thể em.
-Hãy ngâm mình cho ấm, rồi dùng xà phòng để kì cọ người nhé?
Trong lúc ngâm mình trong làn nước đến vai, Eiji nhìn ngắm hình dáng người vợ của mình.
Eiji không thể nhìn rõ cơ thể cô ấy, một phần cũng do khung cảnh khá tối tăm. Tuy nhiên, anh có thể thấy nó mập mờ dưới ánh đuốc.
Gần đây, do được ăn uống đầy đủ, mà cơ thể của Tanya đã trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Có vẻ như càng ngày cô càng trở nên nữ tính hơn.
Eiji nhìn ngắm cơ thể của Tanya, bắt đầu từ mái tóc dài đang nổi trên mặt nước, cho đến gáy cô, và toàn bộ phần lưng trần.
Trước khi Eiji nhìn đến phần ngực, thì Tanya đã lấy tay che chúng lại.
Gương mặt cô trở nên đỏ ửng vì xấu hổ.
-Ah...
-Xin đừng nhìn em chằm chằm như vậy chứ.
-Bởi vì em thật sự rất xinh đẹp.
-Em sẽ không bị anh dụ dỗ đâu.
-Đó là những cảm xúc thật lòng của anh.
-Không phải anh định nhìn em trong lúc nói vậy chứ?
-Anh không muốn chỉ nhìn em đâu.
Bởi vì hai người đã là vợ chồng, Eiji muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn.
Nếu như anh không kết hôn với cô, chắc chắn anh sẽ không dám nhìn thẳng vào cô.
...Tuy vậy, người phụ nữ đẹp tuyệt vời này chính là vợ của anh.
Eiji là kiểu người cảm thấy những gì mình làm là đúng.
Nghĩ vậy, anh không thể hạnh phúc hơn.
Anh muốn biết nhiều hơn, cũng như muốn cô ấy hiểu được nhiều điều hơn nữa.
Eiji đi vào trong phòng tắm, quay lưng lại với cô, và ôm nhẹ cô bằng đôi tay của mình.
-Đây là lần đầu em sử dụng xà phòng, nên anh sẽ hướng dẫn cho em.
-Em không cần nó đâu. Không phải đó là thứ bốc mùi anh đã làm ư?
-Không phải. Anh đã xem xét nó và tạo ra thứ còn tốt hơn.
Eiji cho Tanya xem một chiếc lọ nhỏ đựng xà phòng bên trong.
Khi anh mở nó ra, một mùi hương lan tỏa khắp xung quanh, khiến gương mặt Tanya trở nên rực rỡ. Chính cô cũng không thể ngờ được điều này.
Cô nghiêng đầu một chút và nhìn vào bên trong lọ. Gương mặt cô càng say mê khi mùi hương đó tiếp tục lan rộng.
-Nó thơm quá...
-Phải không nào? Anh đã cho một thứ quả gọi là Tapuche.
-Anh làm vậy vì em nói rằng nó bốc mùi ư?
-Chỉ một chút thôi.
-...Cảm ơn anh. Eiji-san, anh thật sự rất tài giỏi. Không chỉ tạo ra những thứ tiện lợi, mà còn cố gắng cải thiện chúng nữa.
-Vậy thì đứng dậy nào, hãy thử chúng thôi.
-Ah... Chờ đã...
Anh cố đưa cô ngồi xuống ghế, và lấy chất lỏng trong xà phòng rồi cọ xát chúng để tạo bọt. So với thứ anh tạo trong phòng thí nghiệm, thì nó ít bọt hơn hẳn. Tuy nhiên, vậy là đủ.
Sử dụng bàn tay chứa đầy bọt của mình, Eiji xoa nhẹ chúng lên toàn bộ cơ thể của Tanya, dưới cái cớ là dạy cho cô cách sử dụng chúng.
-Nó thật nhầy nhụa, và kì lạ....
-Nhưng nó rất thích, phải không?
-Vâng... nhưng.. Ah!... Nó buồn quá!
-Và nó loại bỏ chất bẩn một cách dễ dàng.
-Đúng vậy, nghĩ đến việc anh có thể làm vậy với lượng mỡ đó...
Nhìn cảnh Tanya say mê với xà phòng khiến anh rất thích thú.
Eiji đã kì cọ xong lưng của cô.
Từ sau lưng, đây là một vị trí rất khó để có thể với tay tới. Eiji từ từ đưa bàn tay mình xuống eo của Tanya rồi lại lên nách của cô. Khi anh làm vậy, giọng của cô trở nên cao hơn.
-Anh đang chạm vào đâu vậy... E-Em biết mà, Eiji là đồ hư hỏng!
-Thôi nào, anh phải kì cọ cơ thể của em thì mới sạch sẽ được, đúng không?
-N-Nhưng cách tay của anh thật hư... ah!
Bị quở trách bởi vợ của mình, Eiji cảm thấy rất vui trong lúc cả hai đang tắm.
Sau đó, Tanya trở nên cau có, nhưng mỗi khi hai người tắm cùng nhau, cô ấy không thể chối bỏ cảm xúc thật sự của mình.
-----
-Eiji san, có vẻ như một thương nhân đã đến vào đêm qua, anh có định gặp họ không?
-Thương nhân ư?
Một thương nhân thường tới làng vài lần trong một năm.
Lí do mà Eiji không thể gặp ai đó cho tới giờ là vì anh quá bận rộn với công việc đồng áng và nghiên cứu việc thợ rèn. Hơn thế nữa, anh không có lí do cho việc này.
Chính vì công việc ở đây cũng là quá đủ so với anh. Nếu có ai đó hỏi anh muốn mua gì, chắc chắn anh sẽ chẳng hề bận tâm. Trái lại, anh có thứ muốn bán, đó là xà phòng.
Việc trao đổi quần áo với họ trong lúc mùa đông đang tới gần cũng không phải ý kiến tồi. Chính vì anh coi nhẹ sự việc này, mà Eiji không bận tâm tới sự quan trọng của thương nhân. Điều này đã khiến anh hối hận sau đó.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét