Mặt trời đáng ra phải xuất hiện từ lâu rồi mới phải, nhưng vì màn sương mù dày đặc cuốn lấy thảo nguyên này, không một chút tia sáng lẻ loi nào tới được mặt đất. Hơn thế nữa là, ngay vào giữa tháng 10 đầu mùa thu, mặt trời càng trở nên yếu hơn. Không một cơn gió nhẹ thổi qua. Sương mù trở nên dày đến nỗi không hề có dấu hiệu sớm tan đi - Đây quả thật không giống với khung cảnh quen thuộc xứ Pars.
Arslan, con của đức vua Andragoras đệ tam xứ Pars, đang cố vỗ về con ngựa đang lo lắng của mình. Đây là lần đầu cậu tham gia vào một trận chiến thực sự như vậy, vì thế cậu có một chút lo lắng cho bản thân mình. Cậu biết nếu cậu không làm cho con ngựa của nhanh mình bình tĩnh trở lại, cậu sẽ không thể phản ứng kịp thời khi trận chiến bắt đầu.
Dù vậy làn sương mù quái quỷ gì thế này? Chúng cuộn lại chầm chậm trên thảo nguyên và kéo ra từng khoảng, với sự lạnh lẽo của luồng không khí lạnh đang tăng lên của đỉnh núi tuyết ở phía bắc đằng xa chúng che mờ tất cả khiến ta mất đi tầm nhìn của bản thân.
Một tiếng vó ngựa vang vọng ở bên phải, từ trong màn sương một hiệp sĩ lớn tuổi trong bộ giáp toàn thân xuất hiện. Đó là Eran Vahriz của xứ Pars. Dẫu cho vẻ bề ngoài của mình là một ông lão đã 65 tuổi nhưng cơ thể của ông lại cường tráng do những năm dài chiến tranh và công việc săn bắn.
“Hóa ra người ở đây. Vào lúc này xin người đừng đi quá xa tiểu đoàn của bệ hạ. Sẽ không phải trò đùa nếu người biến mất vào thời điểm này.”
“Vahriz, liệu màn sương có làm cho đội quân của chúng ta gặp bất lợi không?” Arslan hỏi người hiệp sĩ già. Dưới ánh mây mù, đôi mắt Arslan loé lên như tia sáng giữa bầu trời đêm.
“Mặc kệ là sương mù hay màn đêm.” Vahriz đáp lại mà cười “Hoặc thậm chí là một trận bão tuyết lớn nhất — không gì có thể ngăn chận bước chân những kỵ binh xứ Pars chúng ta. Xin người đừng bận tâm đến chúng nữa. Từ khi cha người lên ngôi tới giờ, đội quân xứ Pars chúng ta chưa bao giờ biết đến hai chữ thất bại!”
Nhưng vị hoàng tử 14 tuổi này lại không thể chấp nhận sự tự tin vô căn cứ đó của ông. Không phải ông ấy vừa cảnh báo cậu nguy hiểm của thua trận chiến sao? Với việc tốc độ của họ bị chậm lại chẳng phải rằng kỵ binh sẽ trở nên yếu đi hơn?
“Thôi nào, người thậm chí còn suy nghĩ nhiều hơn cả một ông lão đã già như thần đấy! Tất cả 85,000 binh sĩ của chúng ta đều biết rõ địa hình này như lòng bàn tay mình. Còn lũ man rợ Lusitanian, cách chúng ta tới 2,000km. Chúng không biết địa hình ở đây như thế nào cả. Chúng cơ bản chỉ hành quân từ một vùng đất xa xôi đến đây và đào mồ chôn cho mình thôi!”
Arslan chà ngón tay của mình một lần nữa lên chuôi thanh gươm ngắn đang đeo ở thắt lưng. Rồi cậu dừng lại và nói, “Không lâu về trước vương quốc Maryam đã bị huỷ diệt bởi quân Lusitanian. Với chúng chẳng phải Maryam cũng là một đất nước khá xa sao?”
Trong khi ông già đang bỏ ngoài tai lời lời phác bỏ quá mức của cậu, một hiệp sĩ khác tới từ trong màn sương xuất hiện và gọi họ.
“Eran Vahriz! Hãy nhanh trở lại tiểu đoàn chính!”
“Có phải chúng ta đang chuẩn bị cho cuộc xuất kích tiếp theo, ngài Qaran?”
Người hiệp sĩ trung niên lắc đầu. Những tua đỏ trên mũ của người đàn ông theo đó mà đung đưa. “Không, đó là cháu trai của ông. Có rắc rối đã xảy đến.”
“Dariun?”
“Đúng vậy. Bệ hạ đang trở nên tức giận. Ngài ấy nói sẽ tước bỏ vị trí chỉ huy của ngài Dariun. Nhưng ngài Dariun là một trong những anh hùng mạnh nhất của vương quốc chúng ta…”
“Ta hiểu. Chiến binh trong các chiến binh.”
“Điều này sẽ ảnh hưởng đến nhuệ khí của binh sĩ nếu nó thực sự xảy ra khi chúng ta bàn về chiến trận. Eran, làm ơn hãy tìm cách nào đó xoa dịu bệ hạ đi!”
“Thật là đau đầu với nó mà, thằng nhóc Dariun này!” Mặc dù thực sự tức giận, nhưng lời nói của ông đi ngược lại với cảm xúc sâu đậm của ông dành cho đứa cháu trai mình.
Theo sự dẫn đường của Qaran, Arslan và Vahriz thúc ngựa của mình phi nhanh qua thảo nguyên, đi xuyên vào màn sương mù sâu thẳm.
Vua Andragoras đệ tam của xứ Pars đã đến tuổi 44. Bộ râu đen rậm rạp và cái nhìn sắc như dao cạo là bằng chứng cho sức sống tràn đầy của một vị tướng bất khả chiến bại trong 16 năm trời. Ông có vẻ ngoài tự tin, trên vai ông là một chiếc áo choàng da hổ ở lưng là một chiếc thắt lưng da gấu. Năm tuổi 13 ông đã đánh bại một con sư tử với chỉ một tay và được tặng danh hiệu Shergir “Kẻ Săn Hổ”; vào tuổi mười 14, ông tham gia vào trận chiến đầu tiên của mình và trở thành một chiến binh. Sau đó ông trở thành chỉ huy đội quân mạnh nhất của xứ Pars với 125,000 kỵ binh và 300,000 bộ binh.
Vị vua nói trên hiện đang ở trong một cái lều lụa sang trọng, rung cả vai lên vì tức giận. Một chàng trai trẻ đang quỳ trước mặt ông. Chàng trai này là Dariun, cháu trai của Eran Vahriz, cậu ta bây giờ 27 tuổi, là người trẻ nhất trong nhóm 12 Mardan của toàn đội quân.
Một Mardan là một vị tướng chỉ huy của 10 ngàn kỵ binh dưới quyền mình. Ở xứ Pars kỵ binh luôn được kính trọng hơn bộ binh. Tất cả các kỵ binh đều được phong tước hiệu hiệp sĩ Azadan, trong khi cấp dưới của họ là những người Azat tự do; mặt khác, các sĩ quan bộ binh chỉ là người Azat, và tất cả số còn lại là Ghulam, hoặc là nô lệ. Trong các cấp bậc quân đội một Marzban về cơ bản chỉ đứng thứ hai sau những người trong hoàng tộc. Với Dariun người đã đạt tới cấp bậc Marzban khi chỉ mới 27 tuổi ta cũng đủ thấy sự dũng cảm của cậu ta.
“Dariun, có lẽ ta đã hiểu nhầm về ngươi!” vị vua gầm lên, làm rung động cả khu trại. “Danh tiếng của người vang dội như sấm chớp cùng với Turan và Misr! Thế sao giờ người lại trở nên hèn nhát đến mức này? Ta thâm chí còn không tin rằng ta đã nghe từ ‘rút lui’ từ cái miệng nhà ngươi, khi mà trận chiến thậm chí còn chưa bắt đầu!”
Vào lúc đó Dariun cuối cùng cũng nói. “Thưa bệ hạ. Không phải vì hèn nhát mà thần cúi mình khuyên bảo người như vậy.”
Cả cơ thể cậu ta toàn một màu đen : Từ các túm lông trên mũ tới áo giáp và giầy của mình, Tất cả một màu đen ngoại trừ chiếc áo choàng của cậu ta, chúng có màu đỏ thẫm của mặt trời xế tà. Với tuổi trẻ của mình, làn da rám nắng và sự sắc sảo trên khuôn mặt là một trong những lý do khiến cậu ta trở nên rất cuốn hút, trên thực tế bộ giáp phục thậm chí còn phù hợp hơn với cậu ta so với lụa là và các đồ trang sức.
“Một chiến binh mà lại đi chạy khỏi trận chiến, từ chối chiến đấu — nếu nó không phải hèn nhát thì nó là cái gì chứ hả?”
“Thưa ngài làm ơn hãy nghĩ kĩ lại một lần nữa. Kỵ binh xứ Pars chúng ta luôn được biết đến bởi sự dữ dội và mạnh mẽ của mình, vậy tại sao quân lính Lusitanian lại dám triển khai quân trên thảo nguyên này, cố tình chờ đợi quân ta khi địa hình lại là một lợi thế của chúng ta?”
Vị vua trở nên yên lặng.
“Thần nghĩ đó có thể là một cái bẫy. Trong màn sương dày đặc này chúng ta còn không thể biết được đâu là địch đâu là quân ta. Với tất cả lòng kính trọng, thần nghĩ quân ta nên rút lui lại và khép chặt phòng vệ gần thủ đô ở Ecbatana. Thần không có ý rằng chúng ta hoàn toàn chốn chạy khỏi chiến trường. Chẳng lẽ cách này là hèn nhát sao thưa ngài?”
Với một nụ cười mỉa mai, Andragoras nói, “Dariun. Kể từ lúc nào cái lưỡi của ngưươi lại sắc hơn mũi tên và lưỡi kiếm của ngươi vậy? Lũ khốn Lusitanian làm sao mà có thể đặt một cái bẫy trên một địa hình mà chúng còn chả lấy làm quen thuộc?”
“Về điều đó thần thú thật rằng thần không biết. Tuy nhiên nếu lũ Lusitanian có một số người của chúng ta, thì chúng ta không thể còn cho rằng chúng không quen thuộc với địa hình này nữa”
Vị vua trừng mắt nhìn người chiến binh trẻ tuổi. “Ngươi đang nói rằng có người của chúng ta theo phe của lũ man rợ đó sao? Đó là điều bất khả thi!”
“Trái ngược lại, thưa người. Thần hiểu rằng điều này khó để chấp nhận, nhưng nó không phải không có khả năng. Nếu một vài người nô lệ thoát được ra và muốn báo thù, chúng có lẽ sẽ tiếp tay cho lũ người Lusitanian.”
Chiếc roi của nhà vua chợt vung lên và đánh thẳng vào ngực Dariun. “Nô lệ? Bọn chúng thì sao chứ? Hay là ngươi đã rơi vào bùa mê của tên hề Narses đang thực hiện? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất hắn đã bị tước địa vị và không được có bất cứ liên hệ nào với các tướng lĩnh của ta, hỡi vị tướng quân?”
“Thần vẫn chưa quên, thưa người. Trong 3 năm gần đây thần chưa hề gặp hay nói chuyện với Narses. Mặc dù đúng cậu ta là bạn của thần…”
“Ngươi gọi tên mất trí đó là bạn của mình sao? Vậy hãy nói đi!” Nhà vua nói với hàm răng nghiến chặt. Có vẻ như cơn giận của ông ấy chuẩn bị bùng nổ khắp mọi nơi trong cơ thể. Ông quẳng chiếc roi đi và rút thanh kiếm khảm đá quý tại thắt lưng mình. Ở bên ngoài những người yếu tim đứng xem kêu kinh hãi. Tất cả mọi người đều đinh ninh rằng mạng sống của Dariun đến đây là hết. Nhưng nhà vua xem ra vẫn chưa mất tỉnh táo hoàn toàn. Thay vào đó ông đưa thanh kiếm của mình tới gần trái tim Dariun. Rồi với mũi kiếm của mình ông tước bỏ đi tấm huy hiệu vàng đang đeo trên cổ Dariun. Chiếc huy hiệu có hình đầu một con sư tử. Chỉ có Eran và các Marzbans được phép đeo, nó thể hiện cho uy danh của họ.
“Ta tước bỏ tư trách là một Marzban của ngươi! Tuy vậy ngươi vẫn được giữ uy danh của mình là một Mardan và Shergir, hãy coi đây như là một bài học cho ngươi!”
Dariun không hề nói lấy một lời mà chỉ nhìn chằm chằm xuống tấm thảm. Nhưng ánh mắt dao động đã phản bội lại cậu ta cùng với đôi vai run nhẹ của mình. Đó là dấu hiệu duy nhất chứng to cậu ấy thật sự tức giận với sự bất công làm bẩn cái tên của mình.
Trong lúc đó, Andragoras cất gươm lại vào bao và chỉ tay tới cửa trại.
“Giờ thì biến khỏi tầm mắt của ta!”
Dariun còn chưa di chuyển khỏi vị trí thì có ba bóng người tiến tới cửa trại. Ngay hướng nhà vua chỉ tới là hoàng tử Arslan.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét