Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi - Vol 1 - Chap 9


Buổi sáng ở vùng đất tuyết trắng bắt đầu trong bóng tối như lúc ban đêm.
Có thể là do cảm thấy mệt mỏi vì chuyến đi cả ngày hôm qua, tôi đã ngủ rất ngon. Ngồi dậy từ chiếc giường, tôi mặc áo khoát trước khi thắp sáng chiếc đèn lồng bằng lửa từ lò sưởi và dập phần lửa còn lại bằng que cởi.
Tôi thay đồ và đi đến chậu rửa.
Ngôi nhà khá là ấm áp. Đó là nhờ vào lò sưởi đặc biệt trong nhà bếp. Nằm liền kề với bức tường, nó hoạt động như một cái bếp lò trong khi làm ấm ngôi nhà thông qua các hành lang nhiệt độ xuyên suốt ngôi nhà. Mặc dù sử dụng khá nhiều than nhưng nó là thứ không thể thiếu để vượt qua thời tiết giá rét này.
Tôi đánh răng, rửa mặt, chải cái đầu rối bù của mình và thắt nó lại. Trong gương, tôi nhìn thấy khuôn mặt vẫn con buồn ngủ, tôi tự vỗ vào mặt mình để lấy tinh thần.
Khi tôi đi đến phòng khách kiêm luôn phòng ăn, Sieg đã ở đó.
“Buổi sáng tốt lành, my husband (chồng yêu).”
“Buổi sáng tốt lành, my wife (vợ yêu).”
Tôi hạnh phúc vì có thể có được một lời chào bình thường như thế vào buổi sáng. Thật đáng tiếc khi mà gia đình chiến binh ấy lại không có thói quen chào hỏi vào buổi sáng.
Tôi thực sự rất vui khi đã kết hôn.
Sieg dường như đã dành thời gian để đọc những cuốn sách mà tôi đã đưa hôm qua. Cô ấy có hỏi vài câu về những thứ mà cô ấy cảm thấy tò mò.
Vì đang ngồi cạnh nhau, tôi nhìn thẳng vào Sieg.
Đây là lần đầu tiên tôi bình tĩnh kiểm tra trang phục của cô ấy. Bộ quần áo màu xanh đậm bổ sung cho mái tóc màu cam-đỏ của cô ấy. Tôi cũng muốn nhìn chiều dài nữa nhưng vì cô ấy đang ngồi nên không thể.
“Chuyện này là sao?”
“Ah, là.”
Khuôn mặt của Sieg ngày càng gần hơn nhưng vì cô ấy vẫn đang tập trung vào cuốn sách nên cô ấy còn chẳng để ý chút nào đến tôi nữa.
Tôi có chút thất vọng vì thực tế cô ấy chẳng chú ý gì đến tôi nhưng vẫn có một thứ khá tốt.
Mũi của cô ấy có những vết mờ do tàng nhang. Một thứ như thế không nào nhận ra nếu không nhìn cực gần vậy nên tôi cảm thấy hạnh phúc lạ kỳ.
“—Vậy thì, chuyện chủ nhân đánh dấu lũ tuần lộc là sao?”
“……”
“Có chuyện gì sao?”
“!”
Bởi vì tôi đang nhìn vào lỗ tai của cô ấy nên tôi đã không chú ý, dẫn đến việc phản ứng chậm trễ. Để che giấu việc đó, tôi ném ánh mắt mình sang chỗ khác.
Sieg không chỉ ra hành đông đáng nghi của tôi và hỏi lần nữa.
“Ah, xin lỗi. Chuyện gì vậy?”
“Tôi chỉ muốn biết nhiều hơn về việc đánh dấu lũ tuần lộc.”
“Ah~ những con bị đánh dấu ở tai.”
Để bảo vệ chúng khỏi những loài gây hại, lũ tuần lộc được nuôi trong một khu vực rộng lớn có hàng rào bao quanh.
Vì tất cả tuần lộc của làng đều ở đó, chúng tôi đánh dấu vào tai chúng để thể hiện quyền sở hữu.
Chúng tôi khắc ra những ký hiệu bằng dao. Mỗi một gia đình đều có kiểu riêng của mình vậy nên mọi người có thể nói đâu là tuần lộc của họ.
“Tất cả tuần lộc sao?”
“Phải. Nếu có ai đó tìm thấy một con chưa được đánh dấu thì người tìm ra có thể đánh dấu và giữ nó.”
“Hiểu rồi.”
Cẩn thận lắng nghe tôi nói, cô ấy viết những dòng ghi chú ngay ngắn.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện như thế, bữa sáng đã được dọn ra.
Bánh khoai tây Glutenous, món súp đơn giản làm từ rễ cây, thịt nai ướp gia vị, súp sữa được quấn trong lúa mạch đen mỏng và thịt lợn rừng ướp gia vị. Một bữa ăn thịnh soạn để bắt đầu một ngày.
Đối với tôi chuyện này là bình thường, tôi sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi tôi chỉ có duy nhất bánh mỳ và cà phê cho buổi sáng.
Một người con gái khác tôi đã mang về đây không hài lòng nói rằng không cần nhiều thức ăn như vậy vào buổi sáng nhưng còn Sieg thì không phàn nàn gì chỉ nói, “nhìn ngon thật” và bắt đầu ăn.
Đúng là một cô gái xuất thân từ quân đội thực sự. Nhìn cô ấy ăn ngon như vậy, tôi càng thấy thích cô hơn nữa.
Sau bữa sáng, có chút chuyện cần nói.
Tôi quyết định nói với Sieg về lịch trình ngày hôm nay.
“Hôm nay, tôi sẽ đưa cô đi xung quanh ngôi làng và chúng ta sẽ kết thúc ngày với việc đi săn trong rừng.”
Đó là lịch trình khá bận rộn cho ngày đầu tiên nhưng ở đây chúng tôi cần phải làm việc như những nô lệ hằng ngày.
Một lúc sau, chúng tôi đi ra ngoài.
Đầu tiên, chúng tôi hướng đến ngôi làng, hiện giờ nơi này nhìn rất khác ngày hôm qua, trông như là hiện giờ nó sáng sủa hơn.
Tại quảng trường, lũ trẻ con đang chơi đùa. Đó là trò chơi mà một người phải cúi xuống và mang gạc tuần lộc trên đầu trong khi người còn lại cố gắng bắt bằng dây thừng.
Sieg khó hiểu khi nhìn thấy trò đó.
Thì chuyện đó là đương nhiên mà. Đó thật sự là bài tập để bắt lũ tuần lộc, không đơn thuần chỉ là trò chơi.
“Ah, đó là lãnh chúa ~~!!”
“Chuyện gì vậy? Anh đến đây để chơi với bọn em nữa sao?”
Sau khi nhận thấy bọn tôi, chúng chạy đến đây. Tôi ôm và nâng chúng lên để kiểm tra sự trưởng thành của chúng. Khi tôi nói rằng hôm nay tôi không đến đây để chơi chúng nhìn khá thất vọng.
“Huh~ đây là ai, bọn em chưa từng thấy trước đây~”
“Oh đúng rồi~”’
Nhìn thấy Sieg, lũ trẻ như bị mê hoặc.
“Chị ấy là vợ của anh. Thử nói chuyện với chị ấy bằng tiếng ngoại quốc mà các em đã học đi.”
Lũ trẻ đáng yêu như những nàng tiên ngại ngùng đang nhìn vào Sieg.
Sieg khụy một chân xuống và nói.
“Xìn chào, các em có lạnh không?”
“X, xin chào!”
“Không lạnh.”
“Đúng là sự hỗ trợ kịp thời.”
Mọi người trò chuyện và nhìn có vẻ vui vì chúng có thể giao tiếp với cô ấy.
Sau đó tôi dẫn cô ấy đến cửa hàng duy nhất trong thị trấn và giới thiệu cô ấy với bà chủ, người cũng đến từ đất nước của Sieg. Tôi cũng nói với Sieg rằng cô ấy có thể dựa vào bà chủ nếu có rắc rối về chuyện gì.
Ngoài ra còn có các quán trọ và nhà hàng nhưng vì khách du lịch không ghé thăm vào mùa này nên họ đóng cửa.
Sau đó, tôi mang một chiếc xe trượt tuyết chó kéo, trang bị dao găm vào thắt lưng, lấy một ít dây thừng, một cây súng săn và ra ngoài.
Vì tuyết vẫn còn chất đầy trong rừng, tôi trang bị một ván gỗ trên chân và lướt trên tuyết bằng cách sử dụng gậy chống.
Sau khi chúng tôi đi vào rừng được một lúc, chúng tôi đến một hàng rào bằng gỗ.
“Đây là khu rừng của lũ tuần lộc.”
Hàng rào này được mở rộng trên một diện tích rất lớn. Thứ này cũng cũng được xây dựng bởi tổ tiên chúng tôi, và được khắc những lời răn của Thần để tránh những loài gây hại.
Có những con bị đói khi khu rừng cạn kiệt thực ăn. Dân làng ở đây phải mang thức ăn cho chúng mỗi ngày.
Lũ tuần lộc có thể đào rêu dưới tuyết bằng móng của chúng. Nhưng vì không có đủ từ tự nhiên, chúng tôi đã đem thêm cho chúng thức ăn.
Khi đi, chúng tôi đi ngang qua một con tuần lộc.
Vì vẫn còn chút khoảng cách, vẫn còn khả năng cho chúng tôi.
“Chúng ta thử bắt nó xem.”
Cắm cây gậy chống xuống mặt đấy, tôi đưa súng săn cho Sieg và lấy dây thừng.
Tôi quay sợi dây, nhắm vào gạc và ném nó.
Con tuần lộc bị bắt mà không kháng cự nhiều. Tuy nhiên, không phải tất cả lũ tuần lộc đều ngoan ngoãn như vậy. Một vài con rất hung hăn, vậy nên dây thừng là thứ luôn luôn cần thiết.
Tôi kéo dây và ra hiệu đến gần con tuần lộc.
“Ah, con này có chủ rồi.”
Tôi có thấy nhìn thấy dấu hiệu.
“Con này được đánh dấu khá dễ thấy.”
“Đúng là vậy. Nhưng lũ tuần lộc không cảm thấy quá đau.”
Chúng tôi đi dạo một chút trong khu vực hàng rào và đi sang trái.
Cuối cùng, chúng tôi dừng chân trước khu rừng để săn bắn.
Tôi chỉ mang theo một con chó để kéo xe và ra lệnh cho những con còn lại đứng chờ.
Bên trong khu rừng, có những con thỏ, mèo rừng, heo rừng, hươu cái và thậm chí là cả gấu. Vì không có nhiều con có bộ lông màu trắng, chúng tôi đặt ra một hạn chế về chúng vì vậy người khác sẽ phải báo cáo nếu họ bắt gặp được một con.
“Chúng ta phải cẩn thận với lũ gấu, nhưng chúng thường không xuất hiện ở những phần rừng này đâu.”
Các loại động vật có bộ lông màu trắng không thường ngủ đông. Chúng được nói là sống ở nhưng nơi có dòng nước, nhưng vì một số lý do chúng có thể tìm thấy ở đây.
Là loại ăn tạp, thỉnh thoảng chúng săn những động vật có kích cỡ trung bình như là hươu và lợn rừng, nhưng chúng cũng ăn cả cá, vỏ cây và trái cây.
Trong khi đang nói chuyện về lũ gấu, một con vật nhảy ra khỏi bụi cây.
“Ah, một con thỏ.”
Thì thầm điều đó, tôi nâng cây súng lên và bóp cò.
Hai viên đạn trúng vào đầu của nó.
Con thỏ không phải màu trắng. Nó là một con có bộ lông màu nâu, nhưng có những đốm trắng trên bụng của mình.
Thịt thỏ là ngon nhất trong mùa đông. Bộ lông thì mềm mại vậy nên nó được sử dụng làm nón và găng tay.
Tôi đặt xác con thỏ vào trong túi da của mình.
Mất khoảng bốn ngày để nó lên men. Nếu tôi không cẩn thận về nó, khí ga sẽ tập hợp lại bên trong và làm hỏng hết vị.
Sau đó, tôi tìm kiếm trong rừng thêm một chút nữa nhưng vì mặt trời đã bắt đầu lặn chúng tôi quyết định trở về nhà.

Monogatari no Naka no Hito - Chap 6


Sau cùng, sự ích kỷ của Mikene đã được bố mẹ cô chấp thuận một cách dễ dàng.
Thật ra, từ lâu hai người đã luôn lo lắng cho con gái mình rằng cô chưa bao giờ nhắc đến khao khát gì của bản thân, họ thực sự thấy vui khi Mikene nói cô muốn quay trở lại trường học.
Tất nhiên, hai người cũng sẽ yên lòng nếu cô được ghả cho người họ đã chuẩn bị, nhưng mong muốn của cô con gái dễ thương ngay lập tức trở được ưu tiên khi họ biết được.
Nhờ chuyện đó, khoảng thời gian ngắn trước khi Mikene trở lại trường trôi qua một cách vui vẻ.
Cậu út trong nhà, giờ là con trai cả, đang được vị quản gia đầy trách nghiệm kèm cặp riêng, nên phải vắng mặt trong cuộc sum họp gia đình hạnh phúc, mà chẳng có ai hay biết rồi lo lắng có lẽ bởi cậu đã luôn ở lỳ trong phòng mình cả ngày trước đây.
Riheed vừa nghe Mikene giảng những kiến thức cơ bản về ma thuật hiện đại, vừa không ngừng nghĩ làm sao để đọc được đống sách ma thuật trong trường cô.
Cuối cùng cậu nảy ra một ý.
“Nếu tôi trở thành học sinh của trường thì tôi sẽ được phép vào thư viện!”
Riheed hét lên như thể mình vừa nghĩ ra phát hiện của thế kỷ. Mikene đứng cầm sách giáo khoa, ngạc nhiên nhìn Riheed.
“Errr, tôi không nghĩ điều đó khả thi đâu.”
“Hả, tại sao?”
Ý tưởng tuyệt đỉnh của mình bị gạt phắt, Riheed kêu lên.
“Tuổi của Riheed-san cao quá.”
“Tưởng gì to tát! Thế này thì sao!?”
Riheed cười, cùng lúc giương cây trượng của mình lên, niệm một phép ngắn.
Một đám khói xuất hiện kèm theo tiếng *pop*, bao lấy xung quanh Riheed.
Sau một hồi đám khói tan dần, Riheed xuất hiện trở lại với vẻ ngoài của mình khi mới là một thiếu niên.
“Nhìn này! Như vậy thì không còn vấn đề gì đúng chứ!?”
“Ư-ừ..”
Mikene bị choáng ngợp, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Tôi chỉ cần làm bài kiểm tra nữa thôi phải không!? Với đống kiến thức có được qua nhiều năm, một bài thi trẻ con sẽ dễ dàng thôi!”
Riheed ưỡn ngực đầy tự tin.
“Errr, cậu vẫn phải chờ gần một năm mới vào được trường mà?”
“...!?”
Riheed hét không thành tiếng.
“Th-thực sự không có đường tắt nào bỏ qua được một năm đó cả.”
Mikene cố giải thích cho Riheed trong khi liên tục bị cậu làm cho ngạc nhiên.
“Đến mức này rồi thì không còn cách nào khác…”
Đôi mắt lộ rõ sự nguy hiểm, Riheed lẩm bẩm kế hoạch tuyệt đỉnh mình vừa nghĩ ra.
“Phải rồi, đúng thế! Một đàn anh năm hai chuyển trường giữa chừng! Tôi cá họ có vài mối quan hệ với gia đình hoàng tộc của một đất nước...nào đó..”
Mikene nhận ra đúng là có thể vào được trường nửa chừng nhờ các mối quan hệ, cùng lúc cô cũng tự hỏi là anh chàng pháp sư kỳ lạ trước mắt mình sao lại có ý tưởng như thế được.
“Hoho! Chỉ cần như vậy là ổn!”
Không liên quan đến nghi ngờ của Mikene, Riheed nhìn lên trời nhắc đi nhắc lại ba từ ‘sự liên kết’ như đang gọi thứ gì.
Đột nhiên cậu cầm bút lông lên, xé ra một trang giấy vừa dùng để học, rồi bắt đầu viết gì đó trong lúc lầm rầm.
“Tới kẻ liên quan, ngươi còn sống chứ? Hãy ký vào miếng giấy này mà đừng nghe gì cả. Từ Riheed.”
Riheed, vừa hoàn thành tờ giấy đầu với chữ viết xấu tệ, chuyển sang tờ thứ hai.
“Tới kẻ có liên quan, dù rằng ta đã không thấy khuôn mặt xinh đẹp của ngươi trong một thời gian dài, ta vẫn gặp ngươi trong những giấc mơ. Nhưng ta vẫn muốn có một cuộc hẹn với ngươi vì không gì hơn được thực tại. Tiện thể cho ngươi biết, lần này ta cần phải vào một ngôi trường ma thuật, nếu ngươi không phiền ta muốn có được một lợi thế, và sẽ vô cùng biết ơn nếu lá thư giới thiệu ta đính kèm đây được ký. Từ Riheed.”
Sau tờ thứ ba, bức thư Riheed viết khi thì súc tích, lúc lại có những lời khen dài ngoằng.
Cứ như vậy nhiều bức thư được hoàn thành. Cậu đi ra giữa khu vườn, vẽ một vòng tròn ma thuật với cây trượng của mình.
Khi vẽ xong, Riheed bắt đầu dồn sức mạnh ma thuật vào nó.
Sau đó, cậu dậm cây trượng xuống một góc của vòng tròn, một vầng sáng chói lòa phát ra từ trung tâm.
Ánh sáng mờ dần, rồi ở giữa vòng tròn, là một con rồng khổng lồ... à không, không phải rồng, chỉ là một con chim to đùng đang dang cánh nhìn Riheed.
“Tôi đã không được triệu hồi trong một thời gian dài, có điều gì ngài cần ở tôi, thưa chủ nhân?”
“Ừ phải, lâu rồi không gặp, Mook. Lần này ta muốn ngươi chuyển giúp ta vài bức thư.”
Mikene kinh ngạc đứng nhìn cuộc trò chuyện giữa một con người và một con chim khổng lồ.
“Này này, ngài nhầm tôi với chim bồ câu hay gì đó à?”
“Ta muốn ngươi đến lãnh địa của hội ác quỷ và làng linh hồn, một người bạn của ta sống ở nơi đầy rắc rối và một tên ta còn không rõ ở đâu. Ngoài ngươi, Mook, ta còn biết nhờ ai?”
“Vậy chắc không còn cách nào khác rồi, trừ tôi ra, những chỗ đó còn đe dọa cả rồng ấy chứ.”
Mook nói, ưỡn ngực tự mãn.
Sau khi bỏ những bức thư vào cái túi trên cổ Mook, Riheed dặn.
“Có khả năng một trong hai tên đó không còn trên đời nữa, trong trường hợp đó hãy cứ lấy chữ ký của một kẻ nào đó nhìn có vẻ quan trọng. Khi ngươi xong việc, có lẽ ta không còn ở đây nên hãy đi tìm rồi đưa chúng cho ta.”
“Chúc may mắn, chủ nhân ích kỷ.”
Mook vỗ cánh, biến mất sau nháy mắt.
Mikene vẫn đứng đó nãy giờ, đầu óc cô đã dừng hoạt động giữa cuộc trò chuyện.
Và như vậy, con chim với câu chuyện đã thành câu hát, con chim mang lại chiến thắng, con chim của may rủi, con chim đã cứu thế giới, lời nhắn từ chúa, vua của bầu trời. Và cùng với tất cả những cái tên khác, mang những bức thư của chủ nhân nó đi khắp thế giới.
Rồi trở thành khởi nguồn cho một câu chuyện sôi động.

Kuro no Maou - Arc 1 - Chap 4


Điều đầu tiên phải nói đến, là nơi tôi đang bước vào.
Một đại sảnh lớn hình vòng cung. Tới giờ thì mọi nơi, cho dù là nhà tù, hành lang hay phòng thí nghiệm, đều tạo cho tôi cảm giác chật hẹp, vậy nên, cái sảnh này khiến tôi cảm thấy rộng rãi và thoải mái.
Nhìn xung quanh, tôi nhận ra rằng người đàn ông dẫn mình đến đây đã rời đi tự lúc nào.
Tôi lại phải chịu những đau khổ nào nữa đây. Giá mà họ dùng chỗ này để tổ chức tiệc nhảy thì hay biết mấy.
Có vẻ như nếu tôi không tiếp tục tự trấn an bằng mấy câu chuyện cười tẻ nhạt, chắc tôi phát điên lên mất.
Khoan, nếu tôi hóa điên, chả phải sẽ tốt hơn sao?
Trong lúc đang mơ màng, từ một cánh cửa khác trong sảnh, với cái tiếng *gachagacha*, tôi nhận ra có cái gì đó đang đến.
Một người đeo mặt nạ trắng bước vào. Nhưng trang phục của người này khác hẳn những người khác. Anh ta không mặc một chiếc áo choàng, mà là một vòng sáng nặng nề bảo vệ xung quanh mình.
Giáp, có thể nói là vậy.
“Hãy bắt đầu với những thí nghiệm tuyệt vời cùng No.49. No.49, hãy dùng ma thuật đen, phá hủy con hình nhân trước mặt ngươi.”
Lần đầu tiên, tôi đã có lời giải thích cho các thí nghiệm. Vậy có nghĩa là, kết quả của nó phụ thuộc vào việc tôi có thể làm những gì? Những thí nghiệm đó, có thể hiểu một cách ngắn gọn, mục đích của nó là làm cho tôi có thể sử dụng ma thuật. Tất cả những việc tái cơ cấu cơ thể của tôi chỉ là để tôi có thể sử dụng ma thuật. Tôi không biết mục đích thật sự của họ, nhưng ít ra, tôi hiểu rằng mấy người này đã không đủ kiên nhẫn và tốt bụng cho tôi có thể tự học ma thuật một mình.
Người đàn ông mặc giáp đến trước mặt tôi, tôi nên gọi ông ta là hình nhân hay là có một lời lý giải khác nhỉ? Dù sao thì, không biết có lời giải thích hợp lý nào không, nhưng chúng di chuyển cứ như con người vậy, giống như một loại ma thuật kỳ lạ nào đó.
Và, con hình nhân kỳ lạ đó đang di chuyển về phía trước với cái tiếng *gachagacha* ồn ào khó chịu đó. Tôi cần phải tiêu diệt nó ngay, không thì hai cái găng tay bằng sắt trên người nó kia sẽ cho tôi nhừ đòn mất.
“Chết tiệt!?”
Con hình nhận giơ nắm đấm của nó lên và bắt đầu giáng xuống.
Hồi còn học tiểu học, có lần, tôi đã đấm vào mặt một tên trong lúc giận giữ vì nó dám phá nát món đồ mà tôi đã cẩn thận làm trong suốt kỳ nghỉ hè. Ngoài chuyện đó ra, tôi không có kinh nghiệm nào trong việc chiến đấu.
Đương nhiên, là tôi chẳng có tiềm năng võ thuật hay khả năng chiến đấu nào cả. Tôi chỉ là một tên nghiệp dư với thân hình to lớn. Cơ mà tôi cũng né được cú đấm đó mà không trầy xước gì.
Không dừng lại ở đó, con hình nhân tiếp tục với những cú đấm liên tiếp.
“Chết t…”
Tôi rụt rè chạy lùi ra sau, nhưng tôi ngay lập tức vướng phải bức tường. Sử dụng ma thuật, họ đã nói thế, nhưng cho dù muốn, tôi sao mà có thể dùng chúng ngay lập tức được chứ.
Thật ra, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gọi là ma thuật trong người, nhưng để dùng nó, tôi cần thêm thời gian để tập trung.
“Guh, Aagh!”
Cái nắm đấm sắt ấy bổ một cú trời giáng xuống vai tôi. Với cái hình thái to lớn và cứng cáp đó, tôi tưởng như mấy khớp xương của tôi sẽ vỡ vụn, nhưng, sau khi bị đánh trúng, tôi lại thấy nó không tệ đến thế.
Tất nhiên là vẫn đau. Sức mạnh của con hình nhân đó có thể không mạnh như tôi nghĩ? Hay là như một vị anh hùng biến hình, người đã trải qua một sự thay đổi bí mật, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn?
Mà thôi, sao cũng được.
“Oraaa!!”
Tôi trả đũa, tấn công với cánh tay phải, dồn hết tậm trí cào cú đấm, giáng thẳng vào con hình nhân.
Nó thậm chí còn chẳng thèm né, cú đấm của tôi tới thẳng ngay chiếc mặt nạ. Tôi cảm nhận sự va chạm trên tay tôi, và với một sự rung động nặng nề, con hình nhân văng thẳng ra đằng sau.
“Sao, sao có thể…”
Tôi nghĩ là sẽ có chút tác động tới con hình nhân ấy, nhưng với một kẻ chưa từng đánh ai như vầy (trừ chuyện ở trên), thì đó quả thật là một phát đấm kinh khủng, đủ sức đánh bay con hình nhân ấy đi. Giá như mọi chuyện kết ….
“Đệch, có vẻ như mọi việc không dễ thế”
Con hình nhân dễ dàng đứng lên. Nhưng chiếc mặt nạ đã bị nứt ngay chỗ tôi đánh vào như có một cái mạng nhện trên nó vậy.
Cú đấm của tôi đủ sức làm nứt chiếc mặt nạ cứng cáp đó, nhưng nó vẫn đứng lên được, vậy có nghĩa là, tôi không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng ma thuật.
Mọi việc sẽ không kết thúc nếu tôi không phá hủy nó bằng cách này. Tôi nên nghiêm túc và cố gắng sự dụng ma thuật.
Những người kia nói rằng điều kiện là tôi phải dùng ma thuật đen, vậy tức sẽ có cách giúp tôi sử dụng được. Tôi không rõ ma thuật đen là gì, nhưng tôi sẽ có hết sức di chuyển sức mạnh ma thuật trong người của mình. Để làm được điều đó, tôi cần phải cực kỳ tập trung….
“---guha!!”
Trước mặt con hình nhân đang chuẩn bị tiếp tục tấn công, tôi không thể bình tĩnh tập trung được. Cho dù tôi có đánh nó văng ra lần nữa, nó vẫn đứng dậy rất nhanh.
Lại nữa, những cú đánh của tôi có vẻ như có tác động tới bộ giáp, nhưng với bản thân con hình nhân thì không. Nhưng để tập trung, tôi không thể chịu bị đánh được, mà cũng không có chỗ núp trong này nữa. Để tạo ra một tình huống mà tôi không thể bị tấn công----
“Không còn cách nào khác ngoài việc bám lấy nó, huh”
Nếu tôi bám lấy nó, ít ra tôi sẽ không bị ăn đấm. Không biết cái kế hoạch nghiệp dư của tôi có tốt hay không, nhưng tôi không còn cách nào khác.
May thay, nó chỉ có thể vung ra những đấm vòng cầu lớn, có nghĩa là, nó không hề có những kỹ thuật nào khác cả. Vậy, nếu tôi bám vào phía sau, nó không thể dùng bất cứ kỹ năng võ thuật nào mà chỉ có thể vật vã tìm cách gỡ tôi ra.
“deyaaaa!”
Tôi nhanh chóng chạy lại phía sau nó. Trước khi nó kịp quay người lại, tôi đá vào lưng nó. Trước khi nó kịp đứng lên, tôi leo lên lưng nó. Tới đây thì kế hoạch của tôi phần nào thành công. Mặc dù tôi không thể giữ nó nằm xuống như mấy võ sư judo, nhưng tôi đơn giản chỉ làm nó khó mà đứng lên được trong tình trạng như thế.
Như dự đoán, con hình nhân cố gắng đứng dậy với sức mạnh dã thú. Sức của tôi với nó gần như là cân bằng, nếu tôi có thể giữ nó nằm đó ít nhất thêm khoảng 10 giây nữa…..
“gu,u,ooo…..”
Sức mạnh ma thuật luân chuyển trong người tôi, nó bắt đầu tăng tốc và ngày càng lớn thêm. Tôi có thể cảm nhận được mấy viên đá được gắn vào người tôi bắt đầu phản ứng lại với thứ sức mạnh đó. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của chúng. Nếu như tôi có thể giải phóng nó với một lực thế này, tôi có thể hoàn toàn phá hủy con hình nhân này. Tôi thấy được điều đó từ bên trong cơ thể, thay vì mồ hôi, một thứ khói đen bắt đầu tỏa ra.
Tôi không cảm thấy gì khó chịu từ nó. Đó là bởi vì chúng tỏa ra từ sức mạnh ma thuật của tôi.
*Gigigigi* tiếng kêu của con hình nhân bắt đầu tăng lên, và sự kháng cự trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi nhận ra mình không thể giữ lâu hơn được nữa.
Với thứ này, mọi thứ sẽ kết thúc.
“Daaaaaaaaaa!!!”
Ngay lúc con hình nhận hất văng tôi ra, sức mạnh ma thuật tích tụ trong bàn tay phải của tôi được giải phóng. Ngay lập tức, tay tôi chạm vào sau lưng nó, một tia ma thuật đen phát ra đâm thẳng vào lớp giáp như một mũi khoan, và hoàn toàn xuyên qua con hình nhân.
Hình như, cả phần sàn nhà bên dưới nó cũng bị vỡ vụn với đòn tấn công của tôi, hay là tôi cảm thấy thế.
“…….”
Không còn cảm thấy tý sức lực nào phát ra từ con hình nhân, tôi leo xuống.
“Làm được, tôi làm được rồi……”
Thứ ma thuật gì thế nhỉ?
Tôi không hiểu lắm nhưng, tôi vừa thực hiện một cú đấm với sức mạnh ma pháp tuôn trào. Cảm giác thật tuyệt. Còn hình nhân hoàn toàn bất động, yên tâm rồi.
----*kashan*
“Huh??”
Tiếng áo giáp va chạm cùng tiếng cử động của con hình nhân lọt vào tai tôi.
Tôi đã hoàn toàn tiêu diệt nó rồi mà, nó vẫn còn đang nằm ở đó cơ mà.
-----*kashan**kashan**kashan*
Nhưng, thật sự là có tiếng động. Đúng vậy, không sai sót gì cả. Những tiếng đó phát ra từ cánh cửa mà con hình nhân đó đã tới.
Đơn giản thôi, còn hình nhân đó không chỉ có một mình.
“…haha”
Cuối cùng, cánh cửa cũng mở.
Một hàng những hình nhân bước vào sảnh. Tổng cộng mười con, xếp thành hàng và ngước nhìn lên tôi trong khi đang nằm dưới đất.
Tất cả bọn chúng đều giống con mà tôi đã hạ, có điều, thay vì nắm đấm, hay tay chúng là hai lưỡi dao sắc bén.
“Chơi nhau hả trời?”
Tới giờ, tôi đã trải qua cảm giác chết không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này thì hoàn toàn khác.
Với một âm thanh chói tai, chúng giương cao lưỡi kiếm. Tất cả, gần như cùng một lúc, bắt đầu tính sổ với tôi.
“…….. *****.”

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

Genjitsushugisha no Oukokukaizouki - Arc 1 - Chap 4 (5)


*Góc nhìn của Soma*
“*Suuuuuuuuuuuuuụp*….. Dù thế nào thì món Zelring vẫn ngon tuyệt”. (Aisha)
Chúng tôi đã quyết định ăn trưa tại quán café [Lorelei]
Sau khi chén sạch cả một bát đầy Udon Zelring, Aisha ngay lập tức đưa cái bát trống và gọi bồi bàn, “Cho tôi thêm bát nữa!”. Đây chẳng phải là quán café là mà là nơi để ăn sao?.... Mà, thế nào cũng được.
“Ngay cả vậy, ăn Udon Zelring ở quán café thì vẫn…” (Soma)
“Nó không hợp khẩu vị của quý khách sao?” (Juna)
Thấy Juna-san biểu lộ vẻ mặt lo lắng, tôi ngay lập tức lắc đầu và nói, “À, không phải vậy đâu”.
“Điều tôi lo là liệu có ổn không khi ăn udon sùm sụp như vậy trong một quán café sang trọng như thế này?” (Soma)
“Sau buổi truyền hình đó, mọi người đều muốn thử món này. Vì chúng ta vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được nạn đói, những nguyên liệu rẻ như thế này quả thực đáng quý” (Juna)
“Cả cô cũng nói vậy…. Tôi xin lỗi vì sự bất tài của mình.” (Soma)
“Không, không phải vậy đâu…. Tôi nghĩ Kazuya-san đã làm rất tốt trách nhiệm của mình rồi.” (Juna)
Juna-san nở nụ cười tươi tắn, điều đó như sưởi ấm con tim tôi vậy.
*bốp*bốp*
Đúng vậy, đó là lí do Leicia hiện tại đang liên tục đá vào chân tôi dưới gầm bàn.
“Chẳng phải Soma có thái độ khác hẳn mỗi lần nói chuyện với Juna-san sao?” (Liecia)
“À, *suuụp*… , cả tôi … *suuuụp* … cũng thấy vậy” (Aisha)
“…. Điều này là không tránh khỏi đúng không? Tất nhiên là tôi sẽ cảm thấy bối rối nếu nói chuyện cùng một oneesan xinh đẹp như vậy. Thêm vào đó, Aisha, chọn hoặc ăn hoặc nói chuyện thôi.”
“*suuuuụp*”
Vậy là cô chọn ăn à? Tôi quyết định bỏ qua câu tsukkomi sắp bật ra khỏi miệng.
“… Ngay cả khi cậu đã nói “cô rất xinh đẹp” với tôi (*lẩm bẩm*)” (Liecia)
“Không phải vậy, tôi chỉ muốn nói rằng tiêu chuẩn xinh đẹp của Liecia và Juna-san là khác nhau thôi mà.” (Soma)
“Ca-Cậu nghe được tôi nói à?” (Liecia)
Không phải chứ, nếu cô không muốn người khác nghe được thì nói nhỏ thôi.
Sau cùng, tôi không bị điếc đâu mà có thể ngó lơ một cô gái đang lẩm bẩm và hỏi ngu “Ể? Cô vừa nói gì à?”… Tôi cũng cần phải chú ý hơn sau vụ gối đùi kia.
“Câ-Cậu không thể ngó lơ nó đúng không?” (Liecia)
“Ngó lơ à? Đừng đánh giá thấp ảo tưởng của một thanh niên đến tuổi mỗi khi nghe đến gái.” (Soma)
 “Araara, mặt hai người đang đỏ lên đấy. Cả hai người đều trong sáng nhỉ, hiểu rồi.” (Juna)
Juna nhìn chúng tôi đang tranh cãi mà mỉm cười.
Bên cạnh cô, Aisha vẫn đang húp udon sùm sụp trông như đang bĩu môi.
“Suuuuụp*… Tại sao ngài nhận ra lòng tốt của công chúa mà vẫn ….. *suuuụp* … ngó lơ tôi. A, đợi tôi một chút.” (Aisha)
“Có lẽ hơi thô lỗ nếu tôi nói… Chẳng phải là do cách cư xử của cô khiến ngài ấy nghĩ cô không nghiêm túc sao?” (Juna)
“Juna-dono!? Ý cô là tôi có vấn đề sao?” (Aisha)
“Đó là sự tham ăn của cô. Lần đầu lên sóng truyền hình và nói chuyện cùng nhà vua, cô tỏ ra một phụ nữ quý phái và dung cảm, nhưng gần đây Aisha-san chỉ có ăn và ăn, nên thật là đáng thất vọng mà.” (Juna)
“S-Sao có thể vậy đượccccccc… !?”   (Aisha)
Aisha nhìn tôi như thể đang nói “Không phải đâu thưa Đức vua.”
Tôi và Liecia cùng cười với cổ trong lúc làm dấu [X] bằng tay.
100% là tôi đồng ý với nhận định của Juna-san.
“Chẳng phải quá rõ ràng là cô thậm chí còn ăn đứt cả Poncho ngay tại sở trường của anh ta sao” (Liecia)
“Tôi tự hỏi Aisha quý phái đã đi đâu rồi.” (Juna)
“Ue~n! Trong rừng chẳng bao giờ có đồ ăn ngon như vậy nên tôi biết sao được!”  (Aisha)
“Ngay từ đầu tại sao cô còn cố quyến rũ tôi ngay cả khi tôi đã có hôn thê (tạm thời) rồi…” (Soma)
“””Ể?””” (Liecia) (Juna) (Aisha)
Cả ba cô gái đều nhìn tôi khó hiểu. Tôi vừa nói điều gì lạ lắm à?
“Ưmmm… Soma? Ở đất nước này, nếu ai đó giàu có thì đa thê là chuyện bình thường mà.” (Liecia)
“Ngược lại, nếu một người phụ nữ giàu có thì họ cũng có thể lấy nhiều chồng mặc dù không hợp lắm.” (Juna)
“Vì nếu mà chỉ cho phép 1 vợ 1 chồng, nếu có gì xảy ra thì cả gia tộc sẽ tuyệt diệt.” (Aisha)
Liecia, Juna-san và Aisha đều đáp lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
Các cô nghiêm túc đó à?... À, không, tôi nghĩ họ nói thật. Xã hội này vẫn chưa thoát ra khỏi thời Trung cổ để đến thời Phục hưng. Tỉ lễ sinh đẻ vẫn chưa ổn định trong khi vệ sinh và y tế thì chậm phát triển; thêm vào đó đây là thời đại hỗn loạn vì thế rất hiếm có ai sống thọ. Hơn thế nữa, xã hội Trung cổ đề cao khái niệm [Gia tộc], nếu họ có đủ sức mạnh tài chính, họ muốn có càng nhiều con nối dõi càng tốt. Vì lí do đó nên đa thê được chấp nhận. Tôi có thể hiểu được.
“Nhưng không có ai khác là hoàng hậu ngoại trừ mẹ Lieica cả… “ (Soma)
Nếu nhà vua muốn đa thê thì cha Lieica phải có nhiều hơn một vợ chứ nhỉ? Thực ra tôi cũng đã bị Hakuya giục hãy nhanh chóng sinh người nối dõi.
“À, người mang huyết thống Hoàng gia là mẫu thân của tôi, vì bà ấy là cháu của vị vua trị vì trước thời vua Albert.” (Liecia)
“Vậy là Nhà Vua được gả vào Hoàng gia à!” (Soma)
“Phải, đó là tại sao nếu ông ấy có lấy thêm nhiều vợ cũng vậy thôi. Chỉ có con của mẫu thân mới có quyền thừa kế… Mà tôi cũng không biết là liệu mình có anh em cùng cha khác mẹ không nữa.”
“Hử? Liệu có ổn không khi Nhà Vua cứ thế mà nhường ngôi cho tôi?” (Soma)
“Sẽ không có vấn đề gì đâu. Cha tôi dù là người nắm quyền nhưng nếu Mẹ không bằng lòng thì ông ấy cũng không thể thoái vị được đâu.” (Liecia)
Vậy là việc Nhà Vua thoái vị không chỉ là ý tưởng của riêng Nhà Vua mà còn có cả sự chấp nhận của Hoàng Hậu nữa?
“Thêm vào đó, do không có ai khác ngoài tôi có quyền thừa kế vương vị nên tôi nghĩ rằng nó chẳng khác gì việc chọn phò mã cả. Khác biệt duy nhất ở đây chỉ là người thừa kế ngai vàng là ai mà thôi.” (Liecia)
“…. Vậy chẳng phải sẽ tốt hơn nếu Liecia lên ngôi làm Nữ Hoàng?” (Soma)
“Nếu vậy thì tất cả các cuộc cải cách của Soma phải có sự đồng ý của tôi sao? Thế thì nó rất là lằng nhằng à?” (Liecia)
“Điều này…. Chắc chắn là rất lằng nhằng rồi.” (Soma)
Không hẳn tôi nghĩ Liecia là đồ ngốc, nhưng nếu tôi cần sự chấp thuận mỗi lần đề ra kế hoạch thì việc thực hiện sẽ càng chậm trễ. Hơn thế nữa, nếu người có quyền lực cao nhất và nhà cải cách là hai người khác nhau mà lại có ý kiến trái chiều thì sẽ càng thêm rắc rối.
“Đó là lí tại sao cha của Liecia lại ngay lập tức giao mọi quyền hành cho tôi…” (Soma)
“Đúng vậy… ngay cả bây giờ tôi nghĩ ông ấy vẫn luôn nghe lời mẹ.” (Liecia)
Nhưng giờ gánh nặng đó đã được đẩy sang hai chúng tôi. Cả hai người đều thở dài.
“Vì vậy, nếu Soma muốn đa thê thì… có thể được.” (Liecia)
“Liecia thấy ổn với việc đó à?” (Soma)
“Dù tôi không muốn vậy, nhưng nếu nhờ đó mà Soma sẽ lên ngôi thì…” (Liecia)
“Này chẳng phải Lieica có vẻ quá hiểu biết về mặt này à….” (Soma)
“Nếu cậu chỉ lấy 8 cô bao gồm cả tôi thì, tôi sẽ cho phép.” (Liecia)
“Thế chẳng phải là quá nhiều sao! Tôi không thể có trách nhiệm cho từng đấy cô được!?” (Soma)
Không phải là tôi không thấy phấn khởi khi nghe mình có thể tạo harem… Nhưng không hiểu sao mà tôi lại tưởng tượng ra cái tương lai đầy trắc trở phía trước. Tôi vốn không là người giỏi đối phó với phụ nữ và rõ ràng là nếu càng có nhiều vợ thì độ ngượng của tôi cũng tăng theo.
“Bên cạnh đó, cô lấy con số đó ở đâu vậy?” (Soma)
“Đó là số ngày trong tuần.” (Liecia)
Một tuần ở thế giới này có 8 ngày. Đó là lí do à!?
“Liệu chúng ta có thể chơi nhiều người cùng lúc không?” (Juna)
“Vậy thì sẽ xoay vòng nhanh hơn nhỉ? Hoặc là từng người chúng ta có thể mời vào ngày của mình và được mời vào ngày của người khác…” (Liecia)
“Tôi hiểu rồi. Vậy là không cần đợi tới một tuần đúng không?! Quả là Juna-dono” (Aisha)
(TN: Các bạn có hiểu không :v)
Không, không, không thể nào, sao ngay cả Aisha và Juna-san cũng tham gia vào cái chủ đề này vậy!?
Nhều người cùng lúc à…. Không hẳn là tôi không thích, hay đúng hơn là không có một thằng đàn ông nào mà không có hứng với điều đó, và để đạt được điều đó tôi phải thừa kế ngai vàng. Tính thực dụng của tôi thực sự không thích sự khó khăn khi phải làm vua ở một đất nước xa lạ, nhưng trong khi đó thì ham muốn của tôi đang dâng trào, cán cân lí trí và tình cảm đang nghiêng qua nghiêng lại trong đầu tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi đã muốn chuồn đi.
“Cậu không thể, nodesu! Hal, cậu tuyệt đối không được làm vậy nodesu!” (Cô bé nodesu)
“Cậu thì biết gì chứ!” (Hal)
Từ ghế ngồi xa xa, tôi nghe thấy tiếng tranh cãi từ một cậu con trai và một cô gái.
Hai người đang cãi nhau này mặc đang mặc đồng phục của Học viện Quân đội Hoàng gia giống chúng tôi. Người con trai có mái tóc đỏ và khá cao so với người bình thường. Cậu ta cao khoảng 1m90. Nhìn từ bề rộng của cái áo choàng, có thể thấy rằng cậu ta là một thanh niên trai tráng. Cô gái đang đối mặt với cậu có mái tóc vàng được cuộn lên cùng đôi tai hình tam giác và là một cô gái xinh đẹp. Cô ấy cũng đến từ tộc Ẩn Lang à?
“Không phải, cô gái đó đến từ tộc Hồ Ly.” (Liecia)
Từ điều Liecia nói, tôi hiểu rằng cô ấy hơi khác.
“Cậu có thể đoán qua việc nhìn đuôi. Đó là đuôi cáo đúng không?” (Liecia)
“Liệu có thể gộp chung vào với Khuyển Tộc không bởi họ đều thuộc giống chó cả?”
“Nếu cậu nói vậy, người từ tộc Ẩn Lang và tộc Hồ Ly sẽ nổi giận với cậu đấy. Bởi vì Khuyển Tộc thì gần giống hơn với Kobolds, giống như khi cậu gộp chung người và khỉ vào với nhau vậy.” (Liecia)
“… Dù sao thì, làm ơn hãy dạy tôi về đặc điểm từng loài.” (Soma)
Là một vị vua, nếu tôi vô tình phạm phải điều cấm kị nào đó trong khi đang diễn thuyết thì nó sẽ là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Quả như mong đợi ở một thế giới khác, tôi thật chẳng biết khi nào sẽ giẫm nhầm phải bãi mìn nữa.
Trong khi tôi đang nghĩ, cô gái tộc Hồ Ly hét lên
“Hal, tớ cầu xin cậu desu. Cậu không được đi đến Lãnh địa công tước Carmine lúc này desu! Đại tướng Lục Quân Gorge Carmine có hiềm khích với vị tân vương desu. Nó sẽ thành nội chiến mất nodesu!” (Cô gái nodesu)
“Đó là tại sao tớ phải đi. Nếu nó trở thành chiến tranh, tớ có thể tận dụng cơ hội này để thăng tiến.” (Hal)
Thanh niên tầm 18 tuổi tên Hal cười không chút run sợ.
Khuôn mặt của cô bé tộc Hồ Ly trước mặt cậu ta càng trở nên thất vọng hơn.
“Định nghĩa về chiến tranh cuả Hal quá là hời hợt, nodesu” (Cô gái nodesu)
“Kaede đang lo lắng thái quá rồi.” (Hal)
“Cha của Hal đang lo lắng cho cậu nên ông ấy đã gọi cậu về đó biết không nodesu!” (Kaede)
“Cha tớ chẳng liên quan gì ở đây cả! Ông ta chỉ là tên nhát gan chết dí ở thủ đô khi tình hình trở nên tồi tệ, ngay cả khi ông ta đã phục vụ cho nhà Carmine biết bao nhiêu năm. Tớ không cần phải nghe lời ông ta!” (Hal)
“Cha Hal đã nhìn ra được thế sự nodesu. Người đang cố gắng làm rối mọi chuyện là công tước Carmine, nodesu” (Kaede)
Cả hai người đều tiếp tục cãi nhau. Nhìn hai người như vậy, Liecia bỗng nhận ra điều gì đó đập tay.
“Tôi nghĩ đã nhìn thấy cậu ta trước đây, cậu ta là Sĩ quan Hulbert Magna, tôi nghĩ vậy.” (Liecia)
“Vậy là cô biết à, Le… Liecia” (Soma)
“Con trai cả của nhà Magna thuộc phe Lục quân, người được ca ngợi có tài năng xuất chúng không có đối thủ trong chiến đấu khi cậu ta còn trong học viện. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta đã đăng kí vào quân đội… Vậy, cậu ta đã trở về nhà sao?” (Liecia)
“Cậu ta nổi tiếng không ngờ đấy. Vậy còn cô gái thì sao?” (Soma)
“Để xem… Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy trong quân đội.” (Liecia)
“Cô gái đó là Kaede Foxia-san” (Juna)
Juna trả lời thay vì Liecia. Ể? Sao cô lại biết cô ấy?
“Vì cô ấy là khách quen của quán này. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy là ma thuật sư thuộc biên chế quân đội Hoàng gia (phục vụ dưới quyền vua).” (Juna)
“Nếu cô ấy thuộc quân đội Hoàng gia, tôi đoán cô ấy là ma thuật sư hệ thổ.” (Liecia)
Ma thuật ở thế giới này chia làm 6 thuôc tính, Hỏa, Thủy, Phong, Thổ, Quang và Ám. Hỏa, Thủy, Phong, Thổ lần lượt là thuộc tính tự nhiên điều khiển nguyên tố tương ứng thường dùng trong ma thuật chiến đấu. Quang thuộc tính thì là ma thuật trị thương. Còn cái gọi là Ám thuộc tính không nhất thiết phải liên quan đến điều khiển ma thuật bóng tối, vì nhưng ma thuật đặc biệt không thể liệt kê vào 5 cái trên thì được xếp vào [Ám thuật]. Dịch chuyển đồ vật và Tư duy song song của tôi cũng thuộc vào Ám thuật.
Nếu ma thuật sư được gọi vào quân đội, họ thường chia quân dựa theo thuộc tính ma thuật. Hỏa thuật trong Lục quân, Phong thuật trong Không quân, Thủy thuật trong Hải quân, Thổ thuật và Ám thuật (dù cho khá hiếm) thì vào quân đội Hoàng gia. Quang thuật thì có nhiều vai trò như quân y và họ được tuyển vào tất cả các ngành. Thực tế mà nói, tôi phản đối việc này vì nó thiếu tính linh động, nhưng Lục quân, Hải quân và Không quân không thuộc quyền của tôi nên tôi không thể làm gì được. Nếu tôi nắm được quân đội trong tương lai tôi nhất định sẽ cải tổ lại.
Trong khi nghĩ về điều đó, Kaede và Hulbert vẫn đang cãi nhau.
“Không đời nào công tước Carmain có thể thua tên vua đó được!” (Hulbert)
“Công tước dạo gần đây biểu hiện rất lạ nodesu! Ngay cả khi điều này chỉ có lợi cho các nước lân bang. Amidonia đang nhăm nhe chiếm lại lãnh thổ họ đã mất vào tay đời vua trước. Cộng hòa Torgis thì đang tái phục hồi sau mùa băng hà và cũng đang nhăm nhe những mảnh đất màu mỡ. Nếu cuộc nội chiến xảy ra, chúng nhất định sẽ nhảy vào can thiệp. Và đó chẳng phải là điều duy nhất công tước Carmine không chịu hiểu sao nodesu……” (Kaede)
Ể? Cô gái này có vẻ khá hiểu biết về tình hình nội bộ của chúng ta đấy chứ
Trên bản đồ thế giới này, về phía Tây của nước chúng tôi (tôi cũng không rõ là nó có phương hướng giống Trái Đất không, nhưng tôi sẽ dùng để diễn tả dễ hơn) là [Lãnh địa công tước Amidonia], nước mà hơn nửa lãnh thổ đã rơi và tay Elfrieden do chính sách bành trướng của đời vua trước. 50 năm đã qua nhưng họ vẫn đang trực chờ cơ hội để chiếm lại lãnh thổ của mình. Rõ ràng họ là quốc gia thù địch với chúng tôi.
Phía nam Amidoni, nằm ở cực nam lục địa là [Cộng hòa Torgis], như Kaede nói, đó là quốc gia bao phủ bởi băng tuyết khi đông đến. Dựa vào bản đồ này thì càng đi về phía Nam thì càng lạnh. Tôi không biết rằng là có phải lục địa này nằm ở Nam bán cầu hay không hay là vì hướng Nam Bắc ở đây khác so với tôi nghĩ, hoặc là do tác động của hiện tượng ma thuật nào đó, nhưng nếu ta đi xuống phía Nam Elfrieden thì càng lạnh và càng nóng khi đi lên phía Bắc.
Với chính sách [Bắc tiến] được coi là quốc sách của Torgis. Tuy nhiên, trong số các quốc gia có chung biên giới với họ, Đế Chế Thần Thánh quá mạnh để có thể đấu lại còn quốc gia đánh thuê Zem là đồng minh thì không thể. Vì vậy chính sách Bắc tiến này chỉ nhằm vào Amidonia và Elfrieden.
Cả hai nước này đều có thể lợi dụng tình hình bất ổn của nước ta như lũ hổ đói mồi vậy.
“Đó là tình hình hiện tại nodesu! Dù vậy thì rốt cuộc công tước đã nghĩ gì vậy nodesu?” (Kaede)
“Công tước Carmine khác so với người thường. Ông ấy nhất định có ý định gì đó.” (Hulbert)
“Vậy Hal thậm chí không thể tự nghĩ được à nodesu?” (Kaede)
“Tất nhiên là tớ đã nghĩ về nó! Thực ra, tớ đã nghe được rằng rất nhiều quý tộc đã bỏ rơi nhà vua để tập hợp quân về dưới trướng của ngài Carmine. Mất đi sự ủng hộ của họ là bằng chứng cho việc nhà vua bất tài đúng không!?” (Hulbert)
……
“Chúng ta vẫn chưa biết vị tân vương như thế nào, ngài ấy cho đến giờ vẫn chưa phạm phải bất cứ sai lầm nào! Hơn thế nữa, những quý tộc về dưới quyền công tước là những kẻ, theo tớ nghĩ, do cuộc cải cách mà mất đi quyền lợi của mình, hoặc là tài sản của họ bị điều tra gian lận nodesu! Bằng cách lật đổ vị vua hiện tại, họ có thể lấy lại quyền lực của mình. Cậu thực sự sẽ nghĩ điều đó tốt cho đất nước sao!?” (Kaede)
Kaede được lời lấn tới, trong khi Hulbert chỉ liếc mắt đi chỗ khác.
“….. Công tước nhất định đã nghĩ ra cách gì đó.” (Hulbert)
“Lại là công tước, Hal không có chính kiến của mình à nodesu!?” (Kaede)
“I-Im đi! Kaede nói như thể nhìn thấy trước tương lai vậy!” (Hulbert)
“Tại vì tớ hiểu tình hình nodesu!” (Kaede)
Kaede dõng dạc tuyên bố với Hulbert người đang khiêu khích cô.
“Kaede hiểu điều đó nodesu! Người đó thật đáng sợ. Về phần Tam Công Tước, Nhà Vua sẽ…” (Kaede)
“Được rồi, dừng lại.” (Soma)
Tôi ngắt lời Kaede trong khi chen vào giữa hai người họ.
Cả hai người đều nhìn nghi hoặc vào kẻ phá đám. Kệ việc Hulbert đang ngạc nhiên nói [N-Ngươi là ai, tên khốn!], tôi cười với Kaede người đang há hốc miệng nhìn tôi. 
“Nếu hai người còn tiếp tục nói về chuyện này trước công cộng, cả hai sẽ bị kết tội đó biết không?” (Soma)