Phần 1
Cũng đã được một tháng từ sau khi tôi thức tỉnh được mạch năng lượng.
Tâm trạng của tôi ban đầu khá là phấn khích và hạnh phúc, nhất là khi kỹ năng mà tôi có lại là một ngọn lửa xanh kỳ lạ.
Manato bảo rằng cậu ta từng thấy nhiều ngọn lửa có màu sắc khác nhau trong sách, nhưng chưa từng thấy một ngọn lửa có màu xanh nào như của tôi cả.
Điều này khiến tôi nghĩ rằng mình thật khác biệt. Không có gì diễn tả được sự vui sướng trong tôi lúc ấy…
Phải… cho tới khi tôi thử xài nó để đốt cháy một số thứ.
Một chiếc lá nhỏ… thậm chí là một cái khăn giấy đã qua sử dụng, tôi vẫn không thể nào đốt cháy được chúng, dù chỉ là một phần nhỏ...
Ngọn lửa cứ bùng lên, thoạt nhìn trông nó rất giống những ngọn lửa bình thường khác, thậm chí có phần cháy dữ dội hơn. Tuy nhiên, khi tôi ngưng kỹ năng lại, ngọn lửa biến mất và để lại cho tôi một chiếc lá hoàn toàn nguyên vẹn…
Còn nữa, nó cũng không nóng như những ngọn lửa khác, Yuu có thể để tay vào trong ngọn lửa mà hoàn toàn không hề bị phỏng…
Nói cách khác, ngọn lửa xanh của tôi hoàn toàn vô dụng… nó không có sát thương và cũng không thể dùng để sưởi ấm. Thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy nó hữu ích, đó là khi đêm xuống và tôi sử dụng nó như một cái đèn ngủ…
Ánh sáng từ ngọn lửa có thể giúp tôi nhìn rõ mọi vật xung quanh mình, đồng thời nó có tí đe dọa bọn quái vật xung quanh đó. Tôi nghĩ là vì chúng không biết ngọn lửa quái đản này là thứ không có sát thương nên mới không dám tấn công chúng tôi.
Chúng tôi tới thành Heil và tôi chợt nhận ra cái quái gì của tôi cũng thuộc dạng vô dụng cả.
Để xem nào… tôi có một thanh kiếm tên Cục Than, vô cùng nặng và không được sắc bén như những thanh kiếm khác. Khiến cho việc rút nó ra sử dụng chỉ là khi thực sự không còn vũ khí nào khác để xài cả.
Và kỹ năng tưởng như bá đạo của tôi, lửa xanh. Thì lại là một ngọn lửa hoàn toàn vô hại với mọi thứ xung quanh…
Tuy nhiên, đây là thành Heil, tòa thành sở hữu tất cả mọi sách kỹ năng từ cấp F cho tới cấp SSS, đây chính là nơi tôi sẽ sở hữu một vài kỹ năng tuyệt vời khác.
Vậy cho nên tôi sẽ mặc kệ những thứ vô dụng mà mình sở hữu để đi tìm một kỹ năng bá đạo cho riêng mình.
Trong túi tôi hiện tại là 5 đồng vàng mà tôi tiết kiệm được trong lúc làm Quest. Manato bảo sẽ dẫn tôi đi mua sách kỹ năng vì tôi vẫn còn khá lạ lẫm với những thứ này. Còn Yuu và lão già thì tới thư viện để tìm thứ gì đó của lão.
“Granta, cậu xong chưa vậy?”
“Ok, tớ xong rồi.”
----------------------------------------------------------------
Phần 2
Cùng với sự hướng dẫn nhiệt tình của Manato, chúng tôi tiến tới một cửa hàng bán vũ khí và sách kỹ năng.
Trông nó khá nhỏ và tồi tàn nên không có ai vào đây cả, vì thế tôi nghĩ sẽ mua được vài món xịn mà rẻ ở đây.
“Chào mừng quý khách đã ghé vào gian hàng của tôi!”
Một ông chú với làn da nâu mạnh mẽ và cơ bắp lực lưỡng tiến tới chào hỏi ngay khi chúng tôi vừa đặt chân vào bên trong.
“Tôi tên là Grydirus, chủ của cửa hàng này. Chẳng hay cậu trai và cô gái xinh đẹp này tới đây để mua thứ gì?”
Cô gái xinh đẹp à… ông chú này vừa khen Manato và bỏ qua tôi, tuyệt thật…
Không có ý gì, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng muốn được khen là đẹp trai… đại loại vậy.
“Bọn cháu tới đây để tìm mua sách kỹ năng ạ, chú có bán loại nào giá từ 5 đồng vàng trở xuống không ạ?”
“5 đồng vàng trở xuống à…”
Ông chú có chút thất vọng sau khi nghe Manato nói thế.
“Thế cô bé đây tính mua kỹ năng của hệ nào?”
“Của hệ Hắc ạ.”
“Cái gì? Hệ hắc à? Cô bé đây là hệ hắc sao?”
“Không, không phải cho cháu, mà là cho cậu ta ạ.”
Manato chỉa tay về hướng tôi, ông chú có chút giật mình
“Hóa ra cậu là hệ hắc sao, thảo nào tôi có chút rùng mình khi cậu bước vào cửa hàng đấy.”
“Cũng đã mấy chục năm rồi tôi chưa thấy ai hệ hắc xuất hiện cả. Thật đáng tiếc, nhưng cửa hàng của tôi không có bán sách kỹ năng thuộc tính hắc.”
“… Vậy à… vậy bọn cháu qua tiệm khác vậy…”
“Ta e là dù cô bé có đi khắp các cửa hàng ở đây, thì cũng không tìm được sách kỹ năng hệ hắc đâu. Nó đã hoàn toàn biến mất rồi...”
“Nghĩa là sao chứ?”
Có cái gì đó không đúng, tại sao lại biến mất?
“Nghĩa là… tất cả mọi thứ liên quan tới hệ hắc đều đã hoàn toàn biến mất cách đây mười mấy năm trước rồi.”
“Mà cứ cho là có người bán đi chăng nửa, thì nó cũng không thể mua với 5 đồng vàng đâu…”
Tôi và Manato lẩn thẩn bước ra khỏi cửa hàng với nỗi thất vọng tràn trề thì chợt nghe có tiếng ông chú gọi lại
“Này mấy nhóc, chờ chút đã.”
Và thế là chúng tôi quay lại cửa hàng.
Ông chú thì đang lục lọi cái gì đó trong nhà kho, còn tôi và Manato thì đi tham quan cửa hàng một chút.
Ở đây không có nhiều vật phẩm cho lắm, loay hoay chỉ tầm 5 6 bộ giáp kèm kiếm, khiên, vũ khí được treo khắp nơi trong một căn phòng chật chội.
Nhưng nhìn chung chúng đều là hàng chất lượng tốt, những món này đáng lẽ phải thuộc về một cửa hàng tốt hơn mới phải.
“Chúng đều là sản phẩm do chính ta tạo ra đấy.”
Đang ôm một cái hộp gỗ bám đầy bụi và mạng nhện được lấy ra từ trong kho, ông chú đã giải đáp thắc mắc trong lòng tôi.
“Thật đáng tiếc là bọn người đó cho rằng ta không phải là một nghệ nhân rèn vũ khí nổi tiếng nên ít ai tới đây mua hàng lắm…”
Ông chú tiến tới chỗ tôi và lấy thanh kiếm đang ở trước mặt tôi ra cầm trên tay để làm vài đường kiếm cơ bản với nó.
Mỗi lần ông vung kiếm, cảm giác như cây kiếm đang rung lên hạnh phúc, nó lóe sáng lên dưới ánh đèn.
“Thanh kiếm này tên là Kradius. Thanh tốt nhất mà ta từng rèn, thế rồi một thằng khốn nào đó tới đây và bảo rằng trông nó thật tệ mặc dù hắn chưa từng chạm vào nó… có lẽ lập nghiệp ở một nơi có quá nhiều nghệ nhân như ở đây khiến cho một kẻ bình thường như ta không được trọng dụng cho lắm…”
Mặt ông chú có chút buồn bã, nếu như ông ta lập nghiệp ở một nơi như Feldin thì chắc chắn cửa hàng sẽ không như thế này.
“Cho tôi cầm nó một chút nhé ông chú.”
Tôi đề nghị ông chú cho mình cầm thử thanh Kradius một chút.
Cầm thanh kiếm trên tay, tôi cảm thấy nó rất nhẹ, có khi còn nhẹ hơn cả thanh Hikari của Yuu.
Tôi quơ nó vài đường, lưỡi kiếm như xé toạt không khí xung quanh, tạo ra những tiếng rít chói tai.
“Nó thực sự là một thanh kiếm tốt đấy ông chú à.”
Tôi nhận xét nó với tất cả sự kính trọng của mình rồi trả thanh kiếm lại cho ông chú.
“Cảm ơn nhóc nhé. Kradius chắc chắn cũng cảm thấy rất vui khi có người khen nó.”
Sau khi đặt kradius về lại vị trí ban đầu, ông chú quay sang nhìn tôi và Manato rồi ra hiệu cho chúng tôi tiến tới ông
“À mà, hai đứa lại đây.”
Vỗ bộp bộp vào cái hộp bám đầy bụi của mình, ông chú nói
“Tuy ta không có sách kỹ năng hệ hắc, cũng như với 5 vàng thì cũng không thể mua được sách kỹ năng nào tốt cả.”
“Tuy nhiên, ta sẽ tặng cho cậu cái hộp này. Bên trong là một vài sách kỹ năng đã cũ nên không ai dùng nữa cả.”
Ông mở cái hộp ra, một đống bụi bốc ra khiến tôi và Manato phải quơ tay liên tục cho bụi tan bớt.
Sau khi bụi tan bớt, tôi đưa mắt nhìn vào bên trong hộp.
Có khoảng 5 – 6 quyển sách kỹ năng ở bên trong đó.
Tôi đưa tay lấy hết chúng ra và đặt lên bàn. Sau đó phủi đi lớp bụi bám trên chúng.
“Cái đống này ở trong hộp được bao lâu rồi vậy ông chú…”
“Để xem nào… chắc cũng được 8 9 năm gì đó.”
“Thảo nào dơ phết nhỉ.”
“Đừng nói thế, ta dễ tự ái lắm đấy.”
Tổng cộng có 5 sách kỹ năng tất cả, bao gồm:
「 Xạ Thủ [Passive]
Hệ: Trung Lập
Sách kỹ năng cấp: D
Mô tả: Khi sử dụng những kỹ năng hay đòn đánh xa, [ Xạ Thủ ] sẽ làm tăng tỉ lệ trúng mục tiêu hơn. 」
「Nâng Lên [ACTive]
Hệ: Trung Lập
Sách kỹ năng cấp: F
Mô tả: Dùng để nâng đồ vật lên không trung.」
「Phân Tích [active]
Hệ: Trung Lập
Sách kỹ năng cấp: D
Mô tả: Dùng để phân tích chi tiết về chỉ số, công dụng, của một thứ gì đó. Kỹ năng càng cao, chi tiết phân tích được càng nhiều.」
「Khai Hỏa [active]
Hệ: Hỏa
Sách kỹ năng cấp: E
Mô tả: Khi niệm phép lên một đồ vật như viên đá hay sỏi. Nó sẽ bắn đi như một viên đạn.」
「Create Sword [active]
Hệ: Trung Lập
Sách kỹ năng cấp: B
Yêu cầu: Cần phải có kỹ năng [ Phân Tích ]
Mô tả: Sử dụng [ Phân Tích ] lên một thanh kiếm nào đó để lấy dữ liệu và dùng [ Create Sword ] để tái tạo lại một thanh kiếm mới.」
“Hệ trung lập là hệ gì vậy?”
Tôi quay lại hỏi Manato.
Đáp lại câu hỏi của tôi là một bộ mặt trông khá ngạc nhiên
“Cậu không biết hệ trung lập là gì à?”
“Nói cho mà nghe nhé, hệ trung lập tức là những kỹ năng không phải là thuộc tính tự nhiên, không liên quan gì tới hỏa, thủy, lôi, phong gì cả. Nên nó được gọi là hệ trung lập. Không có mạch năng lượng nào có thuộc tính trung lập cả, mà chỉ có kỹ năng mà thôi.”
“Vậy nên bất cứ ai cũng có thể học được nó dù cho đó có là kỹ năng cấp SSS đi chăng nữa.”
“Ra là vậy.”
Tôi cầm quyển sách có ghi chữ Create Sword trên tay.
Đây là cuốn sách có cấp độ tận B nên tôi có chút nghi ngờ về việc ông chú bảo rằng sẽ tặng chúng cho tôi.
Thế là tôi giơ quyển sách lên
“Ông chú này, cái này có cấp độ B lận đấy, ông cho tôi luôn à?”
“Cho luôn chứ sao, nhóc là người đầu tiên khen thanh kiếm của ta đấy, vậy nên cứ coi nó như lời cảm ơn từ ta đi.”
Tuyệt! Chỉ một lời khen và tôi đã nhận lại được khá nhiều thứ.
Có lẽ sau này tôi sẽ khen tất cả những kẻ giàu có và bọn họ sẽ cho tôi tiền như một lời cảm ơn. Kiếm tiền thật dễ!
“Thế tớ phải làm sao để học được nó đây?”
Tôi thắc mắc.
“Cậu chỉ cần mở nó ra, đọc hết những chữ trong đó là xong.”
Đùa! Cái quyển dày cộp này mà bảo tôi đọc hết sao? Phải mất ít cũng một tháng mới xong đối với một kẻ lười đọc sách như tôi!
Tôi đau đớn mở từ từ cuốn sách ra.
Trang đầu tiên, một chữ CREATE SWORD to đùng đập vào mắt tôi.
Trang thứ hai ghi thông tin về kỹ năng.
Trang thứ ba trắng trơn và trang thứ bốn cũng trắng bốc.
Tôi lật nhanh những trang còn lại, tất cả đều là những tờ giấy trắng như chưa hề có vết mực nào được viết trên đấy.
“Sao không thấy chữ gì hết vậy?”
“Không đâu, cậu đã đọc nó rồi đấy chứ.”
“Đâu? Lúc nào thế?”
“Create Sword ấy!”
Ngay khi Manato nói xong, cuốn sách từ từ sáng lên. Sau đó nó từ từ tan ra thành những mảnh nhỏ rồi biến mất.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Cậu đã học được kỹ năng từ cuốn sách rồi đấy.”
“Cái gì? Tớ chỉ cần đọc Create Sword là xong rồi đấy à?”
“Uhm.”
Chuyện quái gì vậy? Tên quái đảng nào viết ra nó thế nhỉ… Một cuốn sách dày cộp cũng chừng khoảng 500 trang mà chỉ dùng để viết có 1 2 chữ thôi đấy à?
Thật phí phạm.
“Vậy giờ tớ phải làm sao để sử dụng nó đây?”
“Tạm thời cậu vẫn chưa sử dụng được nó đâu, nhớ không? Yêu cầu phải học được kỹ năng phân tích ấy.”
Và thế là, theo lời Manato, tôi học lần lượt tất cả những cuốn sách còn lại.
“Xong rồi, vậy giờ làm gì tiếp nữa đây?”
“Theo như thông tin của nó, đầu tiên câu phải dùng phân tích lên một thanh kiếm để lấy dữ liệu của nó.”
“Dùng Kradius của ta mà phân tích này.”
Ông chú đề nghị, tôi vui vẻ chấp nhận.
Tôi đưa tay chạm vào thanh kiếm và sử dụng Phân Tích
Tức thì, một tia sáng vàng quét qua thanh kiếm và thông tin của nó từ từ hiện lên trước mắt tôi.
「Kradius
Kiếm cấp độ: C
Người tạo ra: Grydirus
Độ bền: 320/320
Công kích: 110
Phòng thủ: 125
Linh hoạt: 233
Ngọc khảm: Thổ [Cấp 2], Mộc [Cấp 2]
Lớp chống dính máu: Có.」
Ra đây chính là chỉ số cơ bản của nó. Mà ngọc khảm là gì nhỉ? Có lẽ tôi sẽ hỏi Manato sau.
Còn hiện tại, tôi sẽ sử dụng thử kỹ năng Create Sword của mình.
Manato bảo tôi chỉ cần sử dụng phân tích một lần thôi là được.
Tôi giơ tay ra và bắt đầu niệm Create Sword, trong đầu nghĩ tới hình ảnh của Kradius.
Mạch năng lượng của tôi sáng lên, những con nhức nhè nhẹ bắt đầu lan ra trên khắp cánh tay đang niệm kỹ năng của tôi.
Ánh sáng từ mạch năng lượng bắt đầu tỏa ra bên ngoài, rồi hội tụ lại thành hình dạng một thanh kiếm. Rồi sau đó từ từ mờ dần đi.
Kradius phiên bản được tạo ra từ Create Sword đã xuất hiện trên tay tôi trước sự há hốc mồm của chính người tạo ra nó.
“Ra đây chính là Create Sword sao... Này nhóc, lướt thử vài đòn xem nào.”
“Ok!”
Nghe theo ông chú, tôi giơ nó lên làm thử vài đòn.
Cảm giác như đang cầm thanh kiếm thật vậy, rất nhẹ, rất linh hoạt.
Có lẽ chỉ số linh hoạt tác động 1 phần đến việc chuyển động của thanh kiếm. Lát nữa tôi sẽ dùng Phân Tích lên Cục Than xem sao…
Và khi bạn có một thanh kiếm tốt trong tay, bạn sẽ muốn chém thử vào một thứ gì đó để thử kiếm. Tôi cũng nghĩ như thế.
Trước sự ngăn cản kỳ lạ của Manato, tôi và ông chú vẫn quyến định sẽ thử cây kiếm do Create Sword tạo ra này xem nó có bén như thật không.
Ông chú lấy ra một bộ giáp đã khá cũ ra và treo nó lên.
“Chém vào đây thử xem, hàng thật là sẽ chém đứt đôi nó ra đấy.”
“Ok!”
“Này Granta, tớ nghĩ cậu không nên làm vậy đâu…”
“Tại sao chứ?”
Manato quay mặt đi như cố lảng tránh câu hỏi của tôi.
[Cái cậu này bị sao thế nhỉ?]
Mà thôi, giờ không phải là lúc suy nghĩ linh tinh nữa.
Tôi giơ thanh kiếm lên, cảm thấy hạnh phúc vì đã học được 1 kỹ năng tốt như thế này.
Tiến tới gần bộ giáp, kiếm giương thẳng, tôi chém 1 nhát cực mạnh xuống với tất cả sức mạnh của mình vào bộ giáp.
*Xẹt*
Sau khi kiếm tôi chém xuống bộ giáp, một vết xước nhỏ xuất hiện trên bộ giáp…
Nó giống như vết bị mèo cào vậy…
Còn thanh kiếm của tôi?
Vì một lý do gì đó, nó tan vỡ ngay lập tức sau khi tôi kết thúc cú chém…
Tôi quay sang nhìn Manato – người đang quay đầu sang hướng khác để hát gì đó.
“Cậu biết gì đó đúng không? Manato?”
Manato ngưng hát sau câu hỏi của tôi, nhỏ gãi đầu liên tục, miệng lắp bắp.
“…À thì… à…”
“Nói cho tớ biết đi.”
“…Cậu biết đấy… Create Sword là một kỹ năng mà đa số những giáo viên dạy chiến đấu đều biết…”
“Thì sao?”
“…N-nó mô phỏng lại thanh kiếm y như thật vậy, cho nên người ta thường dùng nó để giới thiệu cho học sinh biết tới những thanh kiếm cổ…”
“…Tuy nhiên nó chỉ có bề ngoài y như thật thôi, còn bên trong thì khác… nói đơn giản thì nó là hàng dễ vỡ, xài một lần rồi thôi…”
Aaa~, tuyệt thật, lại thêm một kỹ năng khiến tôi phải thét lên “Mẹ kiếp” với nó…
Gì chứ? Xài một lần rồi vỡ? Đang đùa tôi sao…
Mọi hi vọng về 1 tương lai tươi sáng của tôi gần như bị sụp đổ sau lời nói của Manato.
Tôi chào tạm biệt ông chú và ra về ngay sau đó. Trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
-----------------------------------------------
Phần 3
Lão già và Yuu đã về nhà trọ sớm hơn chúng tôi.
“Ngày mai mấy đứa sẽ làm Quest này đây.”
Lão đặt tờ giấy xuống trước mặt chúng tôi.
「Nhiệm vụ: bảo vệ những người công nhân
Cấp độ nhiệm vụ: C
Mô tả: một nhóm công nhân đang làm công việc đốn cây của mình thì bị những người tộc Hobbit ngăn cản. Hãy bảo vệ cho họ để đảm bảo tiến trình làm việc.
Yêu cầu: chỉ được sử dụng vũ lực nếu thật sự cần thiết
Tiền thưởng: 60 vàng.」
“Một nhiệm vụ bảo vệ sao?” – Tôi hỏi
“Ừm, thường thì những nhiệm vụ này sẽ do các du hành giả có kinh nghiệm cao thực hiện. Tuy nhiên lần này là một nhiệm vụ cần gấp nên họ tuyển mọi đối tượng, miễn là du hành giả là được.”
“Vậy nên, ngày mai 7 giờ sáng sẽ tập trung tại công trình, Quest lần này ta cũng sẽ tham gia với mấy nhóc luôn.”
Cái gì đây… lão già cuối cùng cũng chịu làm chung Quest với chúng tôi à?
Tuyệt thật, có lão làm chung, tôi có thể thảnh thơi đứng nhìn rồi.
----------------------------------------------
Phần 4
Chúng tôi đi tới công trình đang thi công đấy.
Ban đầu bọn họ cho rằng chúng tôi còn quá trẻ để nhận Quest này. Tuy nhiên, sau khi lão già ra mặt lấy lí do lão mới là người nhận còn bọn tôi chỉ đi theo hỗ trợ thôi thì bọn họ đều vui vẻ chấp nhận.
Công trình này nằm sâu trong rừng, nơi này cũng là khu vực nơi tộc Hobbit sinh sống.
Manato bảo rằng tộc Hobbit rất tôn thờ những cánh rừng nơi họ sinh sống, vì thế khi nơi đây nằm trong khu vực xây dựng công trình, những cỗ máy khổng lồ đã được mang tới để đốn bỏ đi rừng cây của họ. Điều này đã khiến tộc Hobbit giận dữ, và họ quyết tâm phải cản cho bằng được việc này lại.
Ban đầu là những bô lão của tộc ra đàm phán với người chủ công trình nhưng thất bại. Sau đó là việc ném đá, phá rối công nhân và giờ thì là đánh hoặc bắt cóc bất cứ công nhân nào đi lẻ một mình.
Theo kế hoạch của lão già, tôi sẽ đóng vai là công nhân của công trình. Và khi đêm xuống, tôi sẽ đi một mình trong rừng để dụ họ ra mặt và bắt tôi về làng của mình. Sau đó lão già, Manato, Yuu sẽ bám theo tôi để biết vị trí làng của họ.
Kế hoạch là thế, giờ thì chỉ còn chờ tới tối để thực hiện. Nên tôi với Yuu và Manato tính làm một vòng quan sát địa hình nơi đây để dễ hành động hơn.
Dựa theo số lượng cây xung quanh, tôi ước chừng cũng phải có hơn 80 90 cây gì đó đã bị đốn bỏ để làm đường xá giao thông.
Nếu như công trình này kết thúc, có lẽ cũng gần 500 600 cây gì đó bị đốn bỏ…
Họ sẽ xây một tòa nhà lớn ở đây để dễ nghiên cứu khu rừng hơn.
Thật nghịch lí, phá rừng để nghiên cứu chúng, nó khiến tôi có cảm giác rằng có gì đó ẩn sâu bên trong công trình này.
“Khu rừng này rộng thật. Không khí ở đây cũng còn rất trong lành nữa.”
Yuu vươn vai và cố hít thật nhiều không khí vào mình.
“Nếu như công trình này được xây thành công, liệu nơi này có còn được như bây giờ nữa không…?”
Câu hỏi của Manato khiến tôi và Yuu giật mình.
“Họ sẽ đốn đi rất nhiều cây đấy… dù không muốn nhưng tớ vẫn nghĩ rằng công trình này sẽ lấy đi rất nhiều thứ từ khu rừng...”
Tôi chạm vào một cái cây ở gần đó. Cảm giác thật vững chắc, cái cây này chắc cũng đã hơn 70 tuổi rồi. Nó đã lớn lên và phát triển ở đây từ khi mới chỉ là một hạt giống, cho tới khi nó phát triển thành một cái cây cao lớn.
Và giờ thì nó đứng đây, bất lực nhìn bạn bè của mình bị đốn bỏ để xây dựng công trình nhằm nghiên cứu nó…
“Thật chua xót…”
Tôi quay đầu lại, không dám đối diện với nó. Sự thật là tôi đang tiếp tay cho những kẻ giết bạn bè của nó… điều này khiến tôi muốn nôn mửa.
Phút chốc, tôi nghĩ rằng mình không nên nhận Quest này thì hơn.
“Về thôi.”
“Ừm.”
“Ừm.”
Trong bữa ăn tối hôm đó, Yuu đã hỏi lão già rằng có cách nào để không chặt bỏ cây không.
“Có đấy, đó là phá hết công trình này và đuổi hết từ công nhân, quản lý tới ông chủ ra khỏi khu rừng là xong.”
Đó là câu trả lời của lão già…
Tối hôm đó, mưa giông kéo đến tầm tã, cơn mưa khiến cho kế hoạch của chúng tôi buộc phải hoãn lại vì tầm nhìn dưới mưa rất hạn chế và tộc Hobbit cũng không có thói quen hoạt động dưới những cơn mưa lớn như thế này.
Tầm 2 giờ sáng hôm sau, khi tôi đang ngủ say giấc thì bỗng bị Yuu gọi dậy, giọng nhỏ khá khẩn trương
“Granta, Manato, 2 cậu mau dậy đi.”
Tôi lờ mờ mở mắt, ở bên cạnh Manato cũng bật dậy theo tiếng gọi của Yuu.
Trước mắt tôi là một cô gái với bộ đồ ngủ màu hồng đang chăm chú nhìn ra khung cửa sổ.
Yuu ra hiệu gọi hai chúng tôi tới cánh cửa.
“Chuyệ-n gì vậy, Yuu?”
Tôi ngáp 1 hơi dài rồi hỏi.
“Suỵt, im lặng!”
Nhỏ đưa tay lên miệng ra hiệu cho chúng tôi và chỉ ra bên ngoài cửa sổ.
Tôi tò mò đưa đầu ra và nhìn về hướng Yuu chỉ. Cơn buồn ngủ dường như biến mất ngay khi tôi thò đầu ra nhìn.
Manato – người đang dúi đầu tôi xuống để nhìn chung cũng tương tự.
Trước mắt chúng tôi hiện tại là hình ảnh những cái cây của khu rừng đang rung chuyển.
Chúng phát ra những âm thanh “Uuuu” kéo dài, nghe như những tiếng khóc than vậy…
Tôi đặc biệt chú ý tới một cây đại cổ thụ nằm khá sâu trong khu rừng.
Cái cây lớn nhất, khác biệt nhất.
Nó không rung như những cây khác, mà là đang phát sáng, thứ ánh sáng trông như mạch năng lượng vậy.
Vì đang ở trên cao, nên chúng tôi rất dễ quan sát mọi thứ xung quanh khu rừng.
Hiện tượng này diễn ra tới gần 3 giờ sáng, sau đó mọi thứ lại trở về như bình thường.
Tôi ngủ tiếp mà trong đầu cứ suy nghĩ mãi về hiện tượng này. Có lẽ Yuu và Manato cũng có chung một câu hỏi với tôi, đó là
“Hiện tượng này rốt cuộc là gì…?”
-------------------------------------------------------
Phần 5
Chúng tôi đem chuyện đêm hôm qua kể lại cho lão già, và lão cũng lắc đầu bó tay.
Tôi tính sẽ đem chuyện này ra hỏi quản lí và công nhân ở đây xem sao, nhưng rồi lại thôi.
Từ cái cây đại cổ thụ phát sáng hôm qua, tôi chợt có linh cảm rằng công trình này có gì đó không ổn cho lắm.
Dù sao thì do hôm qua gặp vấn đề thời tiết nên chúng tôi vẫn chưa hoàn thành xong Quest, cho nên sáng nay chúng tôi có nhiệm vụ dạo quanh công trình để đề phòng Hobbit quấy rối.
Chúng tôi tách ra làm hai nhóm, lão già 1 nhóm và ba chúng tôi chung 1 nhóm.
Nhóm chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ một khu nhỏ, còn lão già thì khu lớn hơn.
Do trời mưa nên đường đi có phần trơn trượt và nhiều vũng nước bùn đọng lại hơn hôm qua. Khiến ba chúng tôi phải di chuyển cẩn thận để tránh bùn bắn lên áo.
“Quái lạ…”
“Sao vậy, Granta?”
Yuu quay sang nhìn tôi rồi hỏi.
“Hai cậu không cảm thấy có gì đó không đúng sao?”
“Ý cậu là sao, Granta?”
“Tớ không rõ lắm ý của Granta.”
Tôi chỉ tay xuống mặt đường.
“Đây là con đường dẫn tới viện nghiên cứu phải không?”
“Phải.”
“Các cậu không thấy là con đường này có chất lượng rất kém không? Nhìn xem, chỉ qua một đêm mưa mà ổ gà ở mọi nơi rồi đây.”
“Vậy ý cậu là…?”
“Tớ có cảm giác như con đường này được xây cho có hình thức, có lẽ họ không muốn ai đi vào con đường này thì đúng hơn.”
“Cậu đa nghi quá đấy, Granta à.”
Chịu… không biết liệu có đúng như Yuu nói, tôi đa nghi quá rồi chăng?
Đột nhiên có tiếng hét to vang lên khiến ba đứa chung tôi giật cả mình
“Hobbit, Hobbit tấn công!”
Là báo động của công nhân trong công trình!
Chúng tôi lập tức di chuyển thật nhanh tới nơi phát ra báo động và hi vọng rằng không có gì đáng tiếc xảy ra.
Khi chúng tôi tới nơi, công nhân ở đây đã di tản hết, do nơi này đang bị nhấn chìm trong một làn khói cay.
Dù khói cay khiến mắt tôi trào nước, nhưng để đảm báo rằng mọi người đã di tản được hết, chúng tôi cần phải xông vào trong để kiểm tra.
Tôi cố hé mắt nhỏ hết cỡ, chỉ đủ để nhìn thấy một khoảng nhỏ để hạn chế khói cay bay vào mắt.
Gần 5 phút tìm kiếm khắp nơi bên trong, tôi kết luận rằng không còn ai ở đây nữa. Và khi 3 chúng tôi tính đi ra bên ngoài thì Manato bỗng chỉ tay về hướng công trình
“Đằng đó, ở đó có người.”
Trong làn khói mờ nơi mà ngón tay của Manato đang chỉ tới, lần lượt 2 bóng đen nhỏ bé từ từ xuất hiện.
Hình dạng của bóng trông khá nhỏ và lùn hơn người bình thường, nghi ngờ là Hobbit, tôi ra hiệu cho Yuu và Manato nấp vào một góc.
Một lát sau, cái bóng đầu tiên bước ra từ làn khỏi, một bé gái trông như một đứa trẻ bình thường bước ra và ngoái đầu lại sau:
“Onii-chan làm lố quá rồi đấy, lỡ họ bị ngạt thở chết luôn trong đây thì sao?”
Đi sau cô bé, một cậu nhóc cởi trần bước ra từ làn khói, trông cậu nhóc cũng như cô bé kia, cũng giống như những đứa trẻ bình thường.
“Đừng lo Elsy, con người là loài sinh vật sống rất dai đấy.”
Xác định là Hobbit, tôi ra hiệu cho Yuu và Manato chuẩn bị hành động. Kế hoạch sẽ diễn ra sớm hơn dự kiến, tất là ba chúng tôi sẽ giả vờ để họ bắt đi để vào được làng của họ.
Thế là tôi giả vờ ho vài tiếng lên. Tiếng ho khiến 2 đứa nhóc Hobbit giật mình và nhìn chằm chằm về hướng chúng tôi.
Bên kia, Yuu và Manato cũng giả vờ như đã bất tỉnh.
Cậu nhóc Hobbit chạy lại chỗ tôi và nói to
“Elsy, tên này vẫn còn sống nhưng bị bất tỉnh rồi. À còn hai đứa con gái này nữa.”
“Vậy mình làm gì đây Onii-chan, nếu không mau đưa họ ra, họ sẽ chết ngạt mất!”
“Đừng lo Elsy, chúng ta sẽ cứu họ ra, nhưng là cứu bằng cách của chúng ta.”
Nói xong, cậu nhóc vội lôi một sợi dây thừng từ trong người của mình ra và dùng nó để cột chặt tay của ba chúng tôi lại.
Rồi cả 2 đứa cùng nhau cố lôi cả 3 chúng tôi ra khỏi bên trong căn phòng và đặt lên một con thú khổng lồ có hình dáng như một con sói hoang.
Tôi cảm thấy ăn năn khi để 2 đứa nhỏ này phải gồng hết sức lên để kéo mình đi như thế. Nhưng biết làm sao được vì tôi đã lỡ đóng vai bị bất tỉnh rồi…
Ban đầu tôi cũng còn khá tỉnh táo, Yuu và Manato cũng vậy, cả 3 còn khá hí hửng vì đã lừa thành công 2 đứa nhóc Hobbit.
Nhưng rồi khi đi trên đường tới làng của Hobbit, bộ lông ấm áp của con sói cõng mình đã khiến chúng tôi ngủ quên luôn lúc nào không hay…
Khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong một căn phòng tối tăm, ánh sáng duy nhất trong căn phòng tỏa ra yếu ớt từ một cái vỏ ốc móc lên dây rồi treo lơ lửng giữa phòng.
Tỉnh táo hơn, tôi nhận ra Yuu và Manato cũng đang nằm ngay bên cạnh, xung quanh chúng tôi là 3 – 4 công nhân gì đó ở công trình cũng bị bắt tới đây.
Tôi lay Yuu và Manato dậy, cả hai trông khá hạnh phúc vì được ngủ một giấc dài, nhưng khi biết mình đã bị bắt tới đây, họ bắt đầu hoảng loạn…
Họ bị sao vậy nhỉ? Không phải kế hoạch ban đầu là giả vờ bị bắt sao…
Những công nhân khác cũng bị giọng tôi đánh thức. Một người nói to:
“Làm gì ồn ào vậy bọn nhóc? Để yên cho bọn ta ngủ cái!”
“Tôi tới đây để cứu mọi người, ông muốn ngủ thì ngủ tiếp đi.” – Tôi nói
Người đàn ông bật dậy, nhìn tôi một hồi thì cười sặc sụa
“Cứu? Nhóc con có nhìn bộ dạng hiện tại của mình không vậy?”
3 người con lại nghe ông nói thế cũng ngồi bật dậy nhìn tôi
“Thôi được rồi nhóc à, đừng hoang tưởng nữa.”
Bọn họ tỏ ý khinh miệt khi nghe một cậu nhóc cứu mình, điều này là một sự sỉ nhục rất lớn đối với tôi.
Và để chứng minh cho họ thấy họ đã sai, tôi vận hết sức mạnh của mình để làm đứt sợi dây trói tay.
Ban đầu là những tiếng cười đùa kiểu như “Coi chừng gãy tay là ngày mai không có ai đút ăn cho đâu nhé! haha”
Nhưng sau khi họ nghe được những tiếng bực, bực phát ra từ sợi dây trói, vẻ mặt của họ bắt đầu thay đổi.
Mồm họ há hốc ra khi thấy tôi tự tay phá đứt sợi dây trói của mình.
“Ngạc nhiên chưa mọi người, giờ thì tôi cứu mọi người ra có được không nào?”
Tôi nói với nụ cười tự mãn nhìn họ. Giờ là lúc tuyệt vời nhất để tôi sỉ nhục lại những kẻ khinh thường mình.
Tuy nhiên, họ không những không để ý tới nụ cười của tôi, mà còn reo hò trong sung sướng nữa chứ.
“Hay quá, cuối cùng tôi cũng có cơ hội ra khỏi đây rồi.”
“Cảm ơn cậu, nếu như cậu có thể đưa chúng tôi ra khỏi đây thì cậu chính là ân nhân của cả cuộc đời tôi!”
Thái độ của họ thay đổi hẳn, nó khiến tôi cảm thấy khá hối hận vì nụ cười của mình.
Tôi lần lượt cởi trói cho Yuu, Manato và 4 người còn lại.
Vì đang là ban đêm, tộc Hobbit không phải có khả năng canh gác gì, nên việc vượt ngục cũng không quá khó đối với chúng tôi.
Sau khi người cuối cùng nhảy ra khỏi hàng rào nơi giam giữ công nhân, chúng tôi chạy một mạch hướng tới cánh rừng phía trước mặt mình
“Đừng lại đó lũ con người kia!”
Tôi có linh cảm xấu trước câu nói này.
Ngay sau câu nói đấy, tầm 10 12 tên Hobbit cưỡi lên lưng những con sói bạc khổng lồ phóng tới chặn đường chúng tôi lại.
Lát sau, tên Hobbit cưỡi trên lưng con sói to nhất lừng lững tiến ra, trông có vẻ như hắn là chỉ huy của đám Hobbit này.
“Làm sao mà các ngươi có thể thoát khỏi nhà giam được chứ?”
Hắn ngạc nhiên hỏi chúng tôi
“Nhà giam đấy ai mà chả thoát được.”
Tôi vừa nghĩ như thế, đồng thời mồm tôi cũng hoạt động theo. Kết quả là chúng ta có một câu nói không được hay cho lắm được phun ra từ mồm tôi.
Tôi ước gì mình có thể quay ngược lại để không nói câu đấy ra, nhưng đã quá trễ.
Tên Hobbit chỉ huy bỗng giận dữ lên, khiến con sói của hắn cũng đứng dựng lên như thể nó muốn lao vào xé xác tôi vậy…
Hắn chĩa cây búa khổng lồ trên tay mình về phía của tôi, rồi nói to
“Nói láo, không ai có thể làm đứt được dây trói làm từ dây leo của đại cổ thụ cả. Khai ra tên kia, ngươi đã dùng tà thuật gì để thoát ra được khỏi đó.”
“…Ơ, tôi có làm gì đâu, chỉ là tôi làm đứt nó thôi mà…”
Tôi cố tỏ thái độ hợp tác với họ hết sức có thể để bảo toàn mạng sống…
“NÓI LÁO!”
Nhưng dường như thái độ của tôi chỉ khiến cho ngọn lửa nóng giận của hắn thêm bừng cháy lên. Hiện tại có khi hắn điên rồi cũng nên.
Hắn gào lên, con sói lập tức theo lệnh chủ lao tới định tấn công tôi.
Thấy thế, tôi vội đưa tay rút Cục Than ra để chống trả. Khi tôi đưa tay lên thì bao kiếm vẫn còn trên vai nhưng kiếm thì không thấy đâu và ngay lập tức tôi nhận ra Cục Than của tôi… đã biến mất!
Nhất định là thằng nhóc Hobbit đã chôm nó trong lúc tôi đang ngủ.
[Kỳ này chết chắc rồi!]
Nếu còn sống qua lần này, thề có trời đất chứng giám, tôi chắc chắn sẽ đồ sát thằng nhóc Hobbit đấy!
Quay lại thực tế, con sói to lớn cùng tên Hobbit kia lao nhanh tới tôi trong lúc tôi còn đang hoảng loạn vì mất kiếm.
“Dừng tay lại!”
Một tiếng thét to từ đằng sau lưng tôi vọng ra khiến tên Hobbit điên cuồng kia dừng lại.
Tôi quay đầu lại phía sau của mình. Một thằng ôn con Hobbit trong tay đang cầm thanh kiếm màu đen tuyền nhìn tôi.
Tôi tính chạy ngay lại cốc đầu thằng ôn đó rồi giành lại thanh kiếm, nhưng lại chợt nghĩ vừa rồi là do thằng nhóc đó cứu nên mạng tôi mới được giữ lại…
Thế là tôi đành án binh bất động chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lát sau, nhóc Hobbit chạy lại gần tôi, tay nó giơ cao thanh kiếm của tôi lên mà hoàn toàn không có chút vất vả gì cả.
Tộc Hobbit khỏe đến vậy sao? Nó đang giơ Cục Than lên bằng một tay mà mặt vẫn khá tỉnh, không có chút khó khăn nào.
“Thanh kiếm này có phải là của anh không?”
Tuy tôi vẫn còn nghi ngờ liệu nó có trả lại cục than cho tôi không. Nhưng nếu nó đã hỏi thì tôi cũng không ngại phải nói nó biết rằng cục than là thanh kiếm của tôi.
“Vậy thì trả lại cho anh đấy.”
Nó thản nhiên trả lại cho tôi mà không có chút điều kiện gì. Kỳ lạ thật… chôm của tôi cho đã xong lại trả lại mà không đòi hỏi tiền bạc chuộc lại sao…
“Anh là người đã làm đứt dây trói đúng không?”
Nó lại tiếp tục hỏi. Do đã nhận lại được cục than, nên lần này tôi đã trả lời với thái độ tích cực hơn khi nãy.
“Ờ, anh đã làm đứt nó đấy, xin lỗi em nhé.”
Hình như tôi vừa nói hố… việc quái gì tôi phải xin lỗi nó nhỉ…
“Anh có thể làm lại một lần nữa không?”
Nó lấy ra một sợi dây y chang như sợi dây trói tôi vừa làm đứt và đưa cho tôi.
[Chuyện quái gì với họ thế nhỉ?]
Ý tôi là, tôi chỉ là phá một sợi dây trói thôi mà, họ đang quan trọng hóa vấn đề lên đúng không?
Khi tôi đang tính từ chối thì cây búa sáng lóa từ tay tên Hobbit điên khùng kia đã khiến tôi phải gật đầu trong miễn cưỡng…
Tôi cầm lấy sợi dây và nhẹ nhàng làm đứt nó. Có quái gì đâu nhỉ?
Thằng nhóc nhặt lại sợi dây tôi vừa làm đứt, nó cầm lên, giật giật sợi dây vài cái rồi nói.
“Anh có biết thứ anh vừa làm đứt chính là dây leo của đại cổ thụ, thứ mà được cho là không thể đứt không?”
Thằng nhóc này đùa dai thật…
“Nhóc có nói quá không vậy? Nó có quái gì đâu mà không thể đứt!”
Khi tôi nói xong, lời nói của tôi có lẽ đã ảnh hưởng tới lòng tự trọng của thằng nhóc, khiến nó rút ra một sợi dây khác rồi đưa cho Yuu và những người khác làm đứt nó thử.
Nhưng dù cho cố tới tái cả mặt, tất cả mọi người đều không thể làm đứt hay thậm chí là làm nó giãn ra…
“Hãy theo em tới gặp một người.”
Thằng nhóc đưa tay ra hiệu như đang cố ra lệnh cho tôi đi theo nó.
“N-ày nhóc, anh nghĩ là chúng ta có sự hiểu lầ..”
Cây búa chết tiệt của tên Hobbit điên khùng kia lại một lần nữa chỉa thẳng vào mặt tôi…
Tôi chỉ đang cố giải thích là mình vừa gặp may mắn thôi mà… có thể là do động vật nào đó đã gặm mòn nó nên tôi mới dễ làm đứt nó như vậy. Chắc chắn thế!
Thằng nhóc dẫn tôi đi hướng cây đại cổ thụ, nhìn từ xa đã thấy sự hùng vĩ của nó, nhìn gần lại càng cảm nhận rõ hơn về cái cây.
Nó bự cũng gần bằng cả một thị trấn nhỏ cũng nên.
Khi gần đi tới cái cây, bỗng thằng nhóc lấy tay chỉ về hướng ở trên đầu của chúng tôi.
“Nhìn xem!”
Nó nói với giọng khá vui mừng như vừa được cho tiền khiến tôi cũng tò mò đưa mắt nhìn về hướng tay nó chỉ vào.
Ở trên một cành cây lớn của đại cổ thụ, một sinh vật có hình dáng như một con sói khổng lồ với bộ lông màu đen đang giương người nhìn chằm chằm về hướng chúng tôi.
“Là Ceberius đấy!”
“Ceberius là tên của con sói đó à?”
Tôi cố căng mắt ra nhìn thật kỹ con sói đen mà thằng nhóc chỉ. Chỉ nhìn xa thôi cũng đã thấy kích cỡ của nó thật vĩ đại rồi, không biết nếu lại gần hơn sẽ ra sao... có khi tôi sẽ vỡ mật vì hoảng sợ mất…
“Ceberius là đại diện cho tiếng nói của Đại Cổ Thụ, ngài ấy được tộc Hobbit nơi đây tôn sùng như một vị thần khi đã canh giữ khu rừng này hơn 300 năm qua.”
“Ngài ấy rất mạnh đấy, khi bước vào Đại Cổ Thụ mong anh hãy chú ý lời nói và hành động của mình. Không thì ngài sẽ giết anh bất cứ lúc nào đấy.”
Được nhóc Hobbit cảnh báo trước, tôi đoán con sói đấy ắt hẳn là quái vật mạnh nhất của khu rừng này rồi.
Nếu là như thế, e rằng sau này khi khu vực cây bị đốn ngày càng được mở rộng, có lẽ trận chiến giữa chúng tôi và nó chỉ còn là vấn đề thời gian…
Nhưng hiện tại, cơ hội để tôi đối mặt với nó gần hơn bao giờ hết.
Từ lúc đi vào trong Đại Cổ Thụ, Ceberius chỉ cách tôi và thằng nhóc Hobbit chỉ tầm 3 – 4m gì đó. Chỉ cần một hành động sai lầm thôi, nó chắc chắn sẽ phóng qua xé xác tôi ngay lập tức…
Bên trong Đại Cổ Thụ thật sự rộng lớn hơn tôi tưởng, cảm giác như nó có thể chứa được cả một thị trấn nhỏ bên trong. Những nhánh cây lớn tạo thành những bậc thang đưa tôi và nhóc Hobbit đi lên cao hơn.
Khi đi gần tới đỉnh, nhóc Hobbit ra lệnh cho tôi dừng lại rồi nói thứ ngôn ngữ gì đó mà tôi không hiểu được. Có lẽ đó là ngôn ngữ bí mật của tộc Hobbit.
Một lát sau, Đại Cổ Thụ bỗng sáng lên, ánh sáng y hệt như thứ tôi đã thấy hôm qua. Rồi từ từ ánh sáng hội tụ lại trước mặt chúng tôi, khiến tôi với nhắm mắt lại để không bị chói.
Khi tôi mở mắt ra, một hình dáng quen thuộc xuất hiện khiến tôi chỉ còn biết lắp bắp:
“…B-à… B-à gi-à…”
Bà già – người tưởng như đã chết nay lại đứng trước mặt tôi. Tôi véo má mình, nhưng hình ảnh của bà vẫn ở ngay trước mắt. Tôi hoàn toàn không mơ!
Tôi vội lao ngay tới tính ôm lấy bà già.
“Đừng tới đây, cậu bé.”
Nhưng ý định đó mau chóng vụt tắt khi bà già giơ tay ra hiệu tôi dừng lại.
Rồi bà chậm rãi nói
“Xin lỗi nếu tôi khiến cậu ngạc nhiên nhé, tôi chỉ mượn tạm hình ảnh người mà cậu mong gặp nhất trong đầu mà thôi. Nói cách khác, tôi chỉ là một ảo ảnh do chính cậu tạo ra mà thôi.”
Tôi có phần hơi sốc khi nghe xong câu nói đấy. Tuy nhiên, tôi là người thực tế, bà già đã chết, không lí nào lại xuất hiện ở đây cả…
“Vậy bà là ai?” – Tôi cố lấy lại bình tĩnh và hỏi
“Tôi chính là linh hồn của khu rừng này.”
“Thế à…”
“Cậu có biết tại sao lại được mời tới đây không?”
“Không. Nếu biết tôi đã không tới đây để hỏi rồi.”
“Thẳng thắn đấy.. lí do ta mời cậu tới đây là bởi vì tôi có một việc muốn nhờ cậu.”
“Nhờ tôi?”
Tôi đánh hơi được mùi phiền phức tỏa ra từ ảo ảnh của bà già rồi đây… à không, phải nói là từ linh hồn của cái cây này mới đúng.
Ceberius vĩ đại của cậu nhóc Hobbit cũng nhảy tới và đứng cạnh ảo ảnh bà già.
Rồi bất chợt, ảo ảnh của bà già quỳ xuống, tư thế cầu khẩn nhìn tôi:
“Làm ơn, xin cậu hãy bảo vệ khu rừng này.”
Tôi đơ người ra, mặc dù biết rõ đây chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn không tránh khỏi bàng hoàng khi thấy bà già quỳ trước mặt mình.
Định thần lại, tôi lại tiếp tục nhận ra nhóc Hobbit cũng đã quỳ xuống từ lúc nào theo bà già.
“Được rồi, có gì từ từ nói, đừng có quỳ như thế, nhất là khi bà sử dụng hình ảnh bà già của tôi. Bà đang bêu xấu bà ấy đấy.”
Ảo ảnh bà già từ từ đứng lên sau lời nói của tôi
“Xin lỗi, tôi cứ nghĩ rằng đây là cách nhanh nhất để nhờ cậu giúp.”
“Cơ mà tại sao là là tôi chứ? Ngoài kia còn rất nhiều kẻ mạnh hơn tôi mà.”
“Vì cậu là người có thể làm đứt dây leo của Đại Cổ Thụ một cách rất dễ dàng. Chúng tôi cũng từng thử nhờ người khác giúp, nhưng dường như mọi yêu cầu trợ giúp của chúng tôi đều bị một thế lực nào đó ngăn cản lại. Vì thế chúng tôi không thể nhờ được bất cứ ai ngoài kia cả và buộc phải nghĩ tới việc bắt cóc từng người bên ngoài về đây để xin giúp đỡ.”
“Tôi biết đây là một yêu cầu quá đáng đối với cậu, nhưng xin hãy giúp chúng tôi. 1 tuần nữa, toàn bộ nơi này sẽ bị san bằng hết. Tất cả mọi sinh vật lẫn dân cư sống ở đây đều sẽ không còn nơi để nương tựa nữa. Xin cậu hãy giúp chúng tôi.”
San bằng hết? Tôi không nhớ rằng trong kế hoạch của công trình có ghi rằng sẽ chặt bỏ hết cây ở đây như lời linh hồn kia nói.
“Hình như có sự hiểu nhầm gì đó, nơi này sẽ không bị san bằng hết như bà nghĩ đâu.”
Đáp lại câu giải thích của tôi, mặt của bà già có chút nhăn lại.
“Cậu thực sự nghĩ họ sẽ xây viện nghiên cứu ở đây sao?”
Câu hỏi của linh hồn khiến tôi như bị khóa mồm lại… quả thật, sau hành động chặt cây của họ, nó khiến tôi hơi nghi ngờ về việc này nhưng vẫn cố tự trấn an mình rằng mọi thứ vẫn ổn…
“Mục đích duy nhất của công trình này…”
Tôi nuốt nước bọt, có vẻ như tôi sắp nghe một cái gì đó có mùi rắc rối rồi.
“Đó chính là để đánh thức Đại Cổ Thụ.”
“Đánh thức Đại Cổ Thụ???”
Tôi dõi mắt nhìn xung quanh mình, cái thứ này là thứ họ muốn đánh thức sao?
Có lẽ cũng đúng, cái cây này nằm cuối cùng trong khu vực sẽ đốn bỏ, họ hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ điều này.
Nhưng câu hỏi đặt ra là… đánh thức Đại Cổ Thụ làm cái quái gì?
“Có một truyền thuyết về khu rừng, đó chính là khi cây cối và sinh vật trong rừng bị đốn bỏ và tiêu diệt, Thần Rừng sẽ thức dậy để ngăn chặn điều này lại. Và thần rừng ở đây, chính là Đại Cổ Thụ này.”
“Và họ đánh thức nó để làm gì?”
“Cậu biết về thứ được gọi là Infinity Point chứ?”
“Biết, nó có liên quan gì tới điều này à?”
“Vậy cậu có biết IP của mình sẽ tăng khi cậu tiêu diệt một thứ gì đó cũng sở hữu chỉ số IP không?”
Tôi bắt đầu hiểu ra được vấn đề khi nghe tới đây, nhưng tôi hi vọng không phải là như tôi nghĩ…
“Thần Rừng được cho là có một sức mạnh vô cùng to lớn, sức mạnh càng lớn thì chỉ số IP càng cao đúng không?”
“Vậy cậu nghĩ nếu tiêu diệt được Thần Rừng thì sẽ tăng lên được bao nhiêu chỉ số IP?”
Tuyệt thật, y như tôi nghĩ luôn, tôi quả là thông minh…
“Tiêu diệt Thần Rừng sao… không phải là quá mạo hiểm sao?”
“Đúng thế, vô cùng mạo hiểm, nhưng phần thưởng cho sự mạo hiểm này là quá lớn. Và hệ quả của nó để lại cũng là vô cùng lớn…”
Tiêu diệt Thần Rừng sao… tuy tôi không biết rõ nó sẽ mạnh và chỉ số Ip sẽ cao như thế nào, nhưng nếu muốn tiêu diệt nó, tôi đoán người đứng đằng sau kế hoạch này chắc hẳn phải là một kẻ cũng có sức mạnh đáng gờm nên mới liều lĩnh như thế…
Dù sao thì, đây cũng chỉ là suy đoán từ linh hồn mà thôi, chưa có gì chắc chắn rằng điều gì sẽ xảy ra. Mà nếu như nó có xảy ra đi nữa, thì tôi sẽ làm quái gì để cản nó đây? Một kẻ có thể thách thức được cả thần rừng thì thể loại cắc ké như tôi nếu may mắn có thể làm hắn ngứa một tí rồi lăn ra chết mà thôi…
Mồ hôi của tôi đổ ra ào ạt khi tôi nghĩ tới viễn cảnh phải chặn tên điên khùng có kế hoạch này lại…
Hoàn toàn không có tí cửa nào dành cho tôi cả. Lão già cũng bảo nếu khiêu chiến với cấp độ Vương, thì chả khác gì đi tự sát cả. Câu nói ấy đã giúp tôi thức tỉnh được rằng không bao giờ được chơi ngu như thế.
“Tôi từ chối. Tôi quyết định sẽ không dính dáng gì tới vụ này đâu.”
Phải, chả dại gì lại đi đâm đầu vào chỗ chết cả. Tôi thản nhiên nói ra câu từ chối với nụ cười gượng gạo trên mặt.
Linh hồn tỏ ra thất vọng tràn trề sau câu trả lời của tôi. Mặc dù tôi không muốn nhìn thấy hình ảnh bà già thất vọng với tôi chút nào, nhưng biết làm sao được…
“Tôi nghĩ là mọi chuyện sẽ không tệ như thế đâu, đừng lo, tôi sẽ thử tìm hiểu và thuyết phục họ dừng lại công trình này xem sao.”
Tôi cố trấn an họ, dù biết rằng việc thuyết phục công trình dừng lại là điều không thể. Nhưng tôi có lẽ sẽ cố xem sao…
“Nếu cậu đã nói thế, tôi cũng không ép buộc cậu, dù sao cũng cảm ơn cậu đã chịu tới đây nghe tôi nói.”
Mang theo sự thất vọng của mình, linh hồn - ảo ảnh của bà già từ từ tan biến trước mặt chúng tôi.
Ceberius nhìn tôi rồi lắc đầu tỏ ý ngao ngán, sau đó phóng đi mất, để lại tôi và cậu nhóc Hobbit.
Tôi quay xuống nhìn cậu nhóc
“Anh xin lỗi nhé…”
Nụ cười gượng “Không sao” của cậu bé lúc ấy khiến tôi có chút bối rối. Nó khiến tôi nhớ lại hình ảnh của mình trước đây trước cái chết của bà già…
-------------------------------------------------------
Phần 6
Khi tôi và cậu nhóc Hobbit quay trở lại ngôi làng, Yuu và Manato đang ngồi đợi chúng tôi trước cửa nhà trưởng làng.
Xung quanh họ là một đám nhóc con Hobbit, trông chúng thật nhỏ bé.
Những công nhân khác cũng không bị bắt trói nữa, họ đang ngồi nhậu cùng những người thanh niên Hobbit trong làng.
Cậu nhóc bước vào trong nhà của trưởng làng để báo cáo gì đó.
Một lát sau một ông già với bộ râu bạc và mái tóc trắng phơ bước ra, khuôn mặt ông tỏ ra khá buồn bã.
“Quý vị con người đây, tôi thay mặt toàn bộ dân làng xin lỗi vì đã bắt mọi người tới đây. Để bồi thường cho hành động của chúng tôi, mọi người hãy cứ ăn uống thoải mái ở đây, ba ngày sau sẽ có xe tới chở mọi người về lại công trình. Thành thật xin lỗi mọi người.”
Đáp lại ông, những người công nhân giơ cao cốc bia của mình lên rồi hò hét
“Không sao đâu trưởng lão à, bia ở đây rất ngon đấy, tôi yêu nơi này mất!!”
Yuu và Manato cũng tỏ ra khá thoải mái khi vui đùa với đám nhỏ Hobbit.
Elvis – Tên của nhóc Hobbit thì khác, mặt của thằng nhóc từ lúc cùng tôi đi từ Đại Cổ Thụ về lúc nào cũng buồn bã, thỉnh thoảng nó lại gượng cười khi Elsy em gái nó tới chọc.
Tôi chỉ mong rằng nó không cảm thấy căm thù chúng tôi mà thôi…
Mà thôi, tôi cũng mặc kệ nó, tránh xa rắc rối luôn là phương châm sống của tôi mà.
Bỏ mặc cảm xúc của thằng nhóc, tôi hòa mình luôn vào không khí vui tươi của tộc Hobbit.
Theo như lời Elvis nói, do việc này khá hệ trọng, nên nó vẫn được giữ kín đối với cả tộc nhằm tráng gây ra sự hoang mang. Chỉ một số ít người trong làng biết trong đó gồm Elvis, trưởng lão, cái tên Hobbit cầm búa đòi đánh tôi và cha của Elvis.
Thằng nhóc chỉ tình cờ nghe được điều này khi trưởng lão bàn bạc với cha của nó và nó cũng xin tham gia vào giúp luôn.
Tuy còn nhỏ, nhưng xem ra thằng nhóc này hơn hẳn tôi ở sự nhiệt huyết và hăng hái của mình.
Do đó, những người Hobbit không biết chuyện gì sắp xảy ra thì rất hồn nhiên vui đùa. Họ chỉ cho rằng bắt chúng tôi vào làng chỉ là một cách để quấy rối khiến công trình phải tạm dừng lại.
Có một điều mà tôi phải công nhận đó chính là thức ăn của tộc Hobbit khá giống với chúng tôi, chúng rất ngon và loại nước uống dành cho trẻ em mà họ gọi là Cokra cũng ngon không kém.
Đối với tộc Hobbit, ban đầu chúng tôi tới đây với tác phong của những kẻ tù binh bị bắt cóc, nhưng sau đó khi trưởng làng gọi chúng tôi là khách và xin lỗi, thì họ đã xem chúng tôi như những người khách phải được tiếp đón long trọng của họ.
Vì thế một bữa tiệc kéo dài 3 ngày 2 đêm được diễn ra nhằm chào mừng và cũng như tạm biệt dành cho những người khách như chúng tôi.
Buổi sáng hôm đó, khi bữa tiệc kết thúc đầy tiếc nuối, trưởng làng đã cho người đưa chúng tôi về tận công trình.
Elvis không đến chào tạm biệt chúng tôi, chỉ có mỗi Elsy và mẹ của em ấy tới.
Yuu và Manato vẫn còn quyến luyến với đám trẻ con trong làng, họ vừa nói to vừa khóc trong khi lũ trẻ vẫn cố chạy theo xe của chúng tôi
“Các em đừng chạy theo bọn chị nữa kẻo ngã, sau này bọn chị hứa sẽ quay lại chơi với các em mà.”
Yuu và Manato thì khóc, những công nhân khác thì cười. 3 ngày ở lại làng Hobbit có lẽ là 3 ngày đẹp nhất trong đời họ, được uống rượu, ăn uống, ca hát miễn phí không phải lo nghĩ tới công việc gì cả.
Còn tôi? Tôi vẫn còn dư âm sau những ngày tiệc tùng ở đây, thậm chí tôi còn xin thêm một ít Cokra để giành uống từ từ.
Điều đáng nói ở đây là làng của tộc Hobbit không dễ dàng gì được tìm thấy bởi một người không quen thuộc địa hình ở đây. Vì thế tuy làng của họ rất gần với công trình, nhưng để tìm được đường vào thì lại là một chuyện khác. Thậm chí từng có nhiều người lạc đường đến chết khi cố đi tới hoặc chạy ra khỏi làng Hobbit mà không có người chỉ dẫn.
Theo lời người lái xe, đường về sẽ mất khoảng 1 tiếng đi đường, vì thế tôi cố chợp mắt nghỉ ngơi một tí. 3 ngày qua tôi chỉ ngủ khoảng 5 – 6 tiếng mỗi ngày gì đó, còn lại thì đều là ăn uống ca hát với mọi người cả.
----------------------------------------------------
Phần 7
Khi chúng tôi trở về, lão già đang ngồi uống rượu uống rượu một mình với cái bộ mặt sầu thảm bỗng đứng bật dậy nhìn chúng tôi chằm chằm rồi lao tới ôm chầm chúng tôi và khóc nức nở
“Ta cứ nghĩ mấy đứa bị gì rồi chứ! Ta đã tìm, đã tìm suốt mấy ngày nay, nhưng vẫn không thấy mấy đứa đâu..”
Nước mắt và nước mũi của lão làm ướt cả phần vai bên phải của tôi, thật gớm ghiếc, tôi phải giặt cái áo này ngay…
Lão già có nói gì đó về việc mấy ngày không có chúng tôi, tiến độ làm việc có chút thay đổi. Nhưng tôi không để tâm đến cho lắm.
Tôi khá mệt mỏi và còn buồn ngủ nữa, nên mau chóng phóng lên giường và ngủ một giấc thật đã.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, mọi người đã đi đâu hết, trên bàn có mảnh giấy bảo tôi ăn sáng xong thì đi ra công trình với họ.
3 ngày sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, có điều lạ là không thấy có thêm sự quấy rối nào từ tộc Hobbit nữa… hình như họ tính âm mưu gì đó, nhưng tôi không quan tâm cho lắm. Số lượng xe đốn cây cũng có phần tăng lên, có lẽ là do càng vào sâu thì cây càng nhiều.
Tôi cũng có nhờ lão già đề nghị dừng công trình này lại, nhưng tất nhiên, tiếng nói của chúng tôi thì làm sao đủ để ngăn họ lại cơ chứ.
Kết thúc bữa ăn tối ngon lành do chính tay Yuu nấu, tôi lên giường và thầm nghĩ ngày mai là ngày cuối tuần rồi, hi vọng sẽ không như lời linh hồn kia nói.
Sau đó tôi chìm sâu vào giấc ngủ của mình.
------------------------------------------
Phần 8
Sự rung chuyển của căn nhà khiến cậu phải thức dậy giữa chừng khi đang mơ về một giấc mơ đẹp.
Chấn động khiến cho cái giường cậu đang nằm rung lên ầm ầm, cậu vội mở cửa sổ ra rồi nhảy xuống bên dưới để tránh việc căn nhà sập sẽ mang cậu đi theo luôn.
Theo sau cậu, cô gái tóc hồng và cô gái tóc nâu cũng nhảy xuống sau đó, họ cũng bị đánh thức bởi chấn động này.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ đã là 7 giờ sáng, nhưng khung cảnh xung quanh thì mù mịt bụi và âm u khiến cậu liên tưởng tới đây là thời điểm lúc 4 - 5 giờ sáng gì đó.
Cậu đi xung quanh công trình, cố quan sát mọi thứ xung quanh. Rồi phát hiện ra vết xe do 4 – 5 chiếc xe ủi để lại còn khá mới, nhất định là chỉ mới di chuyển trong sáng nay thôi.
“Chỉ mới 7 giờ sáng thôi mà, họ làm việc sớm thế này… không ổn rồi, theo tớ, Yuu, Manato!”
Linh cảm cậu cảm thấy bất an khi không nghe thấy tiếng xe ủi ở gần đây. Xe ủi thường phát ra tiếng rất ồn, nếu như không nghe thấy, tức là nó đã đi khá xa nơi đây rồi.
Cậu lao lên, cố chạy theo vết xe để lại. Sau lưng cậu, hai cô gái đang nhìn nhau và không hiểu chuyện gì đã khiến cậu phải vội vàng đến thế.
Dọc đường, họ nhận ra hình dáng người đàn ông với mái tóc đỏ đang ung dung vừa ăn mì vừa uống rượu để chào mừng buổi sáng.
Cậu kể lại chuyện xảy ra trong Đại Cổ Thụ cho 3 người kia nghe để họ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau khi nghe cậu nói xong, người đàn ông bỗng nhớ ra về kế hoạch thi công mới của người chủ. Họ sẽ tăng thêm 4 xe ủi nữa và sẽ làm việc từ 5 giờ sáng để đẩy nhanh tiến trình, điều kỳ lạ là họ lại nói rằng tới đoạn này thì không cần ông phải bảo vệ cho họ nữa. Nhưng giờ thì ông đã hiểu… không những thế, ông cũng hiểu luôn lý do mà một Quest có xu hướng bảo vệ như thế này lại không yêu cầu người nhận phải có đẳng cấp cao.
Đó là bởi vì ngay từ đầu, nơi này đã không cần ai phải bảo vệ cả… họ chỉ cần du hành giả có đủ khả năng ngăn chặn những cuộc quấy rối đến từ Hobbit mà thôi. Nếu như có một cuộc xung đột bạo lực xảy ra, có lẽ người đứng sau công trình này mới là người ra tay.
Tuy nhiên, ngay cả khi ông nghĩ vậy, ông vẫn chưa hiểu rốt cuộc lý do thực sự đáng để họ nhờ những du hành giả khác tới giúp đỡ để làm gì…
Câu hỏi ấy cứ vang lên trong đầu ông, ông nóng lòng muốn tới tận nơi để được trả lời cho câu hỏi đấy.
Cứ đi với vận tốc này, e rằng khi tới nơi đã không kịp, ông liền kêu 3 người học trò của mình dừng lại. Rồi bắt đầu niệm chú triệu hồi cột lửa để di chuyển nhanh hơn.
--------------------------------------
Phần 9
Nhờ có cột lửa của lão già, chúng tôi di chuyển tới nơi chỉ mất tầm nửa tiếng. Tuy nhiên, niềm vui sướng khi tới nơi sớm hơn dự kiến của tôi mau chóng vụt tắt.
Giờ thì tôi đã hiểu, vì sao bụi lại bay mù mịt như thế vào sáng sớm…
Không một cây… không một cây nào còn sót lại ở đây cả…
Ngôi làng, những căn nhà mà chúng tôi từng ăn uống và vui chơi, nay đã hoàn toàn biến mất…
Thứ duy nhất còn lại trước mắt tôi, là một khu đất trống hoang vu cùng với vô số xác người nằm la liệt khắp nơi…
Là xác của tộc Hobbit… không thể lầm đâu được…
Cô gái từng bưng nước cho tôi, tên Hobbit điên cuồng với cây búa to, trưởng lão, những người đã cùng chúng tôi nhảy múa, tất cả bọn họ đang nằm bất động trước mặt tôi, trên người không còn chút sinh khí nào…
Manato vội lao tới tìm cách chữa thương cho họ, Yuu và lão già thì tản ra tìm người sống sót. Còn tôi… tôi thì đi lang thang vô định tiến về phía trước, xác người la liệt nằm ở hai bên tôi, máu của họ bám vào đôi giày của tôi, thấm qua bên giày, cảm giác lạnh buốt dưới đôi chân khiến tôi rùng mình.
“Chuyện gì đã xảy ra thế nào… mọi người, mọi người bị sao thế này…”
Tôi cứ bước lên, từng bước nhỏ, bước qua những xác chết, những người từng cùng tôi nhảy múa ca hát, những người cười vui vẻ tiễn biệt chúng tôi và giờ đây tôi đang bước qua họ… đầu vẫn nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ…
Đi thêm một đoạn nữa, tôi đã nhìn thấy một hình dáng quen thuộc, một hình dáng mà tôi ước gì đừng thấy sẽ tốt hơn… một cậu bé với mái tóc màu xanh lục đang quỳ trên một vũng máu… trên người nhóc Hobbit là vô số vết lõm kỳ lạ…
Tôi vội chạy tới em ấy và lấy tay chạm nhẹ vào, thình lình cơ thể em ấy gục xuống ngay lập tức như thể nó đã hoàn thành xong nhiệm vụ đó là đợi tôi tới vậy.
Phía sau em ấy là cô bé với mái tóc xanh từng cùng chúng tôi nhảy điệu Chakra của bộ tộc mình, tôi đưa tay chạm vào cô bé, mạch vẫn đập… em ấy vẫn còn sống!
Tôi như vừa tìm được vàng, vội đỡ em ấy dậy
“Elsy, Elsy, tỉnh lại đi em, là anh, Granta đây…”
Nghe tiếng gọi của tôi, em ấy từ từ mở đôi mắt của mình lên thì thào với tôi
“Granta-san, cuối cùng thì anh cũng tới đây… làng của chúng em bị tấn công bởi những người đi trên những chiếc xe ủi k-khổng lồ đ-ấy…”
“Anh biết, anh biết, em đừng nói nữa, hãy giữ sức lại, anh sẽ nhờ người tới giúp cho em.”
Tôi gào lên gọi tên Manato, chưa bao giờ tôi mong cậu ta xuất hiện nhanh trước mặt tôi như thế.
Nghe tiếng gọi của tôi, Yuu, Manato và lão già vội chạy tới.
Manato lập tức sử dụng phép trị thương cho Elsy. Còn tôi thì bồng em ấy lên tay, cố gắng động viên em ấy hãy cố lên.
Bất ngờ, bàn tay nhỏ nhắn của em ấy đưa lên cố nắm chặt lấy bàn tay của tôi, tôi giơ tay ra để em ấy dễ dàng nắm nó lại hơn.
Sự ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé ấy như đang sắp lụi tàn, tôi hoảng hốt gào lên cầu xin em ấy đừng bỏ cuộc.
Rồi Elsy từ từ mở to mắt lên nhìn tôi, tròng mắt em ấy bắt đầu trào ra những giọt nước mắt lấp lánh, những giọt nước mắt khiến tôi mãi mãi ám ảnh. Tay em ấy nắm chặt hơn như không muốn bỏ ra
“…X-xin anh… Gra-n… X-xi.. hã-y cứu l-lấy… k-hu rừng…”
Sau khi nói xong câu nói đấy, mắt của Elsy từ từ nhắm lại, đầu em ấy gục hẳn vào ngực tôi, đôi bàn tay đang nắm chặt lấy tôi từ từ lạnh lên…
Manato đang vận phép chữa thương thì dừng lại, sự sững sờ hiện lên trên khuôn mặt cậu ta. Nước mắt cũng từ từ rơi ra trên mi mắt.
Lão già thì quay mặt đi sang một bên.
Yuu gục xuống, nhỏ chỉ còn biết ôm mặt và khóc thật to, khóc cho vơi đi nỗi đau đang hiện lên trong mỗi chúng tôi.
Thấy thế, tôi liền hỏi Manato
“Này, tại sao cậu lại ngừng trị thương cho em ấy thế? Mau dùng phép trị thương tiếp đi…”
Đáp lại tôi, Manato càng khóc nhiều hơn.
“Này, trị thương cho em ấy đi Manato, làm ơn, xin cậu đấy, hãy trị thương cho em ấy đi”
“Em ấy không thể chết được, không thể đâu Manato, xin cậu đấy, trị thương cho em ấy đi”
Tôi lẩm bẩm liên tục như thế, tôi cũng chả biết mình đang nói gì nữa… tôi chỉ đang nói trong vô thức…
Tất cả chuyện này, là do tôi đã quá chủ quan không tin vào lời nói của linh hồn của khu rừng. À không, phải nói là do tôi đã quá hèn nhát… tôi đã vì mạng sống của mình mà bỏ qua những thứ có thể giúp được cho mạng sống của người khác…
Nếu như tôi chịu đồng ý giúp họ, mọi chuyện chắc chắn sẽ không xảy ra nông nổi này… nếu như tôi không ăn chơi và chịu cùng họ bàn kế hoạch chống lại công trình này… họ đã không phải chết, chắc chắn là thế…
Cậu nhóc Elvis này tuy tuổi nhỏ hơn tôi mà vẫn có đủ can đảm cầm vũ khí lên để bảo vệ gia đình mình… còn tôi, tôi lại chạy trốn, lại ăn chơi để quên đi nỗi lo lắng của họ. Tự cho rằng mình là người ngoài cuộc để lấy cớ không nhúng tay vào. Để rồi hậu quả do tôi để lại… nó quá lớn….
Tại sao… tại sao tôi lại hèn nhát như vậy…
Tuy nhiên… cô bé này đã cầu xin tôi cứu lấy cánh rừng… và tôi chắc chắn sẽ thực hiện lời cầu xin của em ấy.
Tôi sẽ dùng hành động để tạ lỗi với những người Hobbit.
Tôi đặt xác của Elsy xuống đất.
“Anh xin lỗi, anh chắc chắn sẽ giúp em bảo vệ khu rừng này…”
Tôi đưa tay lên để rút thanh kiếm của mình ra và lững thững bước về nơi phát ra tiếng xe ủi.
“Nhóc, đi đâu vậy?”
“Đi kết thúc chuyện này…”
----------------------------------------------------
Phần 10
Trong làn bụi mờ mịt, một người con trai khoác lên mình bộ trang phục màu đen từ từ bước đi, tay cậu lăm lăm thanh kiếm.
Trong đầu cậu lúc này là hàng loạt những trạng thái hối hận, đau khổ, phẫn nộ khi thấy những người quen của mình bị thảm sát một cách tàn nhẫn. Nhưng không chỉ có thế, đầu của cậu lúc này như có đang những tia điện xẹt qua trong đầu. Những lần xẹt qua của tia điện khiến cho một số ký ức tưởng như được chôn sâu trong tâm trí cậu bỗng trỗi dậy, tuy chỉ là những mảnh nhỏ của ký ức, nhưng nó cũng đủ khiến cậu cảm thấy bất an trong lòng.
Ký ức đó giống hệt như những gì cậu vừa thấy, nhưng nó thậm chí còn khủng khiếp hơn…
Cậu lắc đầu vài cái để lấy lại sự tỉnh táo, phía sau cậu là người thầy của cậu và 2 cô bạn đang chạy theo cản cậu lại.
Nhưng đã quá trễ, tâm trí của cậu lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là bảo vệ cho khu rừng này bằng cả mạng sống của cậu.
Và để làm được điều đó, cậu buộc phải tấn công những người công nhân kia.
Tiếng xe ủi ngày càng gần với cậu.
Cậu bắt đầu đọc thần chú kỹ năng, mạch năng lượng bắt đầu phát sáng trên cánh tay của cậu.
Người thầy và 2 cô gái kia cũng bất lực ngăn cản cậu, họ cũng buộc phải chuẩn bị tư thế nghênh chiến với chính người thuê họ bảo vệ.
Ngay khi cậu bắt đầu niệm chú, khu rừng bắt đầu rung chuyển dữ dội, chấn động thậm chí còn lớn hơn khi sáng.
Tất cả từ công nhân, chủ cho tới cậu con trai và những người bạn của mình đều dừng lại cùng một lúc.
Tất cả đều hướng mắt nhìn về hướng cây Đại Cổ Thụ. Nó đang là trung tâm của chấn động, ánh sáng từ từ chuyển động lan khắp trên cái cây khổng lồ đấy.
Rồi cũng từ cái cây, một tiếng gầm lớn vang lên chói tai khiến mọi thứ xung quanh rung chuyển. Tiếp sau đó, một cơn địa chấn lớn hơn xuất hiện, hất văng mọi thứ xung quanh nó, cả công nhân lẫn đám của cậu thanh niên đều bị hất văng ra xa.
Thần Rừng đã thức tỉnh!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét