Hôm đó, bữa tối ở nhà Mikarune khác biệt khá nhiều so với thường ngày. Thay vì ba cậu quý tử như mọi khi thì là một anh chàng pháp sư. Sự đột ngột đó đã làm mẹ Mikene, bà Irine, rất ngạc nhiên.
Sau khi biết cậu là ai và vì sao lại ở đây, biểu hiện của bà dịu đi, dần trở nên xúc động lẫn biết ơn cậu.
“Chẳng phải, được cứu trong tình huống nguy hiểm như vậy, rất giống anh chàng pháp sư trong câu chuyện Mikene thích hay sao?”.
Bà mẹ vừa bình tĩnh lại đã trêu chọc con gái mình.
“Hoho! Câu chuyện về một pháp sư?”
Riheed, người hứng thú với mọi thứ liên quan tới ma thuật, tỏ sự chú ý.
“Ể, đúng thế. Con bé rất thích câu chuyện cũ đó. Cậu không biết nó à? Cứu công chúa cùng những người bị bắt cóc khỏi khu rừng, giúp anh hùng đánh bại ma vương, có rất nhiều câu chuyện và thần thoại về vị pháp sư này.”
“Một người rất vĩ.. đại.. nhỉ..?”
Giữa câu nói của mình, Riheed tỏ ra như lo lắng điều gì đó.
Mọi người nhìn cậu với con mắt tò mò.
“À, xin thứ lỗi. Câu chuyện hình như có gì đó khá quen thuộc với tôi.”
“Có lẽ vì nó rất nổi tiếng, cậu hẳn cũng đã nghe qua ở đâu đó rồi.”
“Chắc là thế thật.”
Riheed nói lí nhí, nhưng không ai để ý điều đó, mọi người đều chú ý vào món chính vừa được mang ra.
Nhờ kinh nghiệm sống của mình, Riheed dễ dàng bắt kịp mọi chủ đề một cách đáng ngạc nhiên, cậu luôn có hàng đống thứ để nói.
Dù thỉnh thoảng có lúc kỳ cục, nhưng nhìn chung Doruin và Irine để lại ấn tượng khá dễ chịu.
Cứ như vậy, khi bữa ăn đầy tiếng nói hiếm hoi của nhà Mikarune gần đến kết thúc. Doruin quay về phía Mikene.
“Vậy đã đến lúc con rời trường, sau này còn nhiều việc phải làm. Mikene, bây giờ có lẽ hơi sớm, nhưng con phải kết hôn.”
Doruin thả một quả bom.
Bà Irine với xuất thân quý tộc, không nghi ngờ gì rằng con gái mình sẽ vui vẻ chấp nhận được gả cho một gia đình quyền quý khác.
Với suy nghĩ đó, bà tán đồng ý kiến của Doruin.
Nhưng Mikene hiếm khi không nghe lời cha mẹ vô điều kiện, do dự lên tiếng.
Doruin thấy cô như vậy, trở nên hơi mất kiên nhẫn, nhưng chưa nghĩ ra được gì để nói với Mikene, bữa ăn đã kết thúc.
“Nói chuyện chút nhé.”
“Được.”
Không có ai Mikene cảm thấy có thể hỏi ý kiến trong nhà Mikarune, nên cô tiếp cận Riheed.
Vì không được đúng đắn lắm khi một nữ và một nam ở cùng nhau vào buổi tối, Aryu đứng chờ phía sau họ.
“Có ổn không khi ta trao đổi với cô hầu đó ở đây?”
“Tôi tin Aryu.”
Khi mắt Riheed và Aryu chạm nhau, cô cúi nhẹ đầu tỏ ý xin lỗi.
“Hmm, vậy Mikene, cô muốn gì nào?”
“Ư..”
Nói cho cùng, không có gì phải hối hận khi Mikene rời trường ma thuật.
Dù sao thì, cô đâu thể làm gì hơn.
Khi dạy ma thuật cho Riheed, cô thực sự cảm thấy khá thú vị.
Cô nghĩ mình có lẽ sẽ làm gì đó tương tự trong tương lai.
Một cách khó khăn, Mikene bày tỏ cho Riheed cảm xúc của mình.
“Vậy. Không phải cô nên nói với cha mình như thế sao?”
“Nhưng..”
Cho đến bây giờ, Mikene dường như chưa lúc nào gây được sự chú ý, nên cô thật không biết nói sao cho phải.
“Thật là, một cô tiểu thư rắc rối.”
Riheed đứng lên nói, nắm lấy tay Mikene.
Aryu định đi theo, nhưng liền bị giữ lại bởi ánh mắt của Riheed, anh dắt tay Mikene dẫn về phía cầu thang của phòng khách.
“Ngay cả cô nói hay không nói ra sự ích kỷ của mình, cho dù tốt hay xấu thì đó cũng không phải điều người khác nên biết. Ví như cô chọn kết hôn, cha mẹ cô hẳn sẽ vui vẻ lúc đầu, nhưng chẳng phải họ sẽ thất vọng nếu con rể mình hóa ra là một kẻ vô dụng ư? Giả sử ngược lại là cô không kết hôn, cha mẹ cô có thể buồn ban đầu, nhưng chắc chắn họ sẽ vui sướng khi cô lưu danh mình vào lịch sử như một pháp sư. Khi cô không thể quyết định, tốt nhất là nghe theo sự ích kỷ của mình, ngay cả khi cô thất bại thì cũng là do bản thân cô.”
Riheed nói khi đang đi trên cầu thang, ngước nhìn lên bầu trời đêm.
“Sự sống cùng cái chết của cô không phải là việc của ai khác. Không cần thiết phải lo lắng như vậy. Sau cùng thì, mọi rắc rối đều nhỏ bé vô cùng dưới bầu trời này.”
Riheed nói những lời vụng về, cùng lúc dương cây trượng của mình lên niệm một ma thuật.
Khi dừng niệm, cơ thể của Riheed cùng Mikene liền nổi lên, tiến về phía bầu trời.
“Ể? Ể!?”
“Này này, đừng giãy dụa. Cô có thể ngã đấy.”
Mikene chú ý nghe Riheed nói, nhưng sự nghiêm túc đó nhanh chóng trở thành sự cảnh giác.
Bất ngờ được chứng kiến một ma thuật kỳ diệu của Riheed, Mikene vô cùng bối rối.
“Trông đi! Khi cô nhìn mọi thứ từ độ cao này, lo âu gì cũng đều trở nên vô nghĩa! Phải không nào?”
Trước mắt Mikene là hình ảnh ánh trăng mùa xuân trải khắp cả cánh rừng, hòa vào ánh đèn của con người. Một không khí tuyệt diệu lan tỏa.
Vừa ngắm cảnh, cô vừa gật đầu với câu hỏi của Riheed.
Vô tư lự, nước mắt cô lấp lánh giữa không trung.
Hai người ở như vậy một hồi, im lặng không nói gì, Mikene tận hưởng chuyến đi giữa bầu trời.
Quay trở lại lâu đài, đã thấy Aryu đứng chờ sẵn với khuôn mặt tức giận.
“Riheed, ngài đã nghĩ gì vậy!? Dùng ma thuật để bay ở độ cao khủng khiếp như vậy, nhỡ hai người ngã xuống thì sao!? Tiểu thư có thể bị cảm đó!”
“Chỉ là ma thuật bay thôi mà, nhắm mắt tôi cũng làm được. Và tôi cũng tạo một lớp màng chặn gió lại, cô ấy sẽ không bị cảm đâu, thậm chí còn không thấy lạnh ấy chứ.”
Aryu mắng Riheed không do dự với cái nhìn đe dọa.
Thấy thế, Mikene bất chợt cười lớn.
Riheed vàAryu ngạc nhiên quên cả cãi nhau khi thấy cô như vậy.
Mikene kiềm chế mình, khi nghiêm túc trở lại, cô nói với hai người.
“Tôi sẽ đi tìm cha và mẹ ngay bây giờ để nói ra mong muốn của mình.”
Nói dứt câu, Mikene cất bước rời phòng khách.
“Cố gắng lên.”
Nghe những từ cổ vũ từ Riheed, cô vui vẻ gật nhẹ, ra khỏi phòng.
“Ojou-sama...”
Aryu vui mừng nhìn theo cô chủ, nhưng ở góc độ nào đó, có chút cô đơn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét