Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

Von - Vol 1 - Extra 1


Phụ 1: Ai oán?
Đám trẻ vây quanh một ông lão.
“Mặt Người ra sao vậy ông?” – 1 cậu nhóc Phong tộc hỏi.
“Hừm… Nhìn Người rất phúc hậu, ánh mắt trìu mến giàu lòng thương người.” – Cựu Phong Von nói.
“Sao con chưa gặp Người?” – nhóc khác lên tiếng.
“Chỉ các Von mới gặp được thôi. 1 trong mấy đứa sẽ kế nhiệm ta sau này.” – ông cười mỉm.
Đến 1 ngày…
“Hụ hụ…”
“Ngài sao rồi?” – Đại sư Trụ trì hỏi.
“Lão già này chắc không sống lâu được nữa. Lão đây chỉ tiếc là không lấy được sự Khôn ngoan năm ấy. Lão hi vọng Von kế sẽ thay lão già này hoàn thành tâm nguyện… hụ hụ…” - Cựu Phong Von vừa ho vừa nói.
…Trời bỗng đổ mưa, 1 trận mưa cực lớn liên tiếp 3 ngày 3 đêm. Những tiếng sét gầm sấm gào như ai oán. Vào đêm thứ 3 trời mưa đổ, Cựu phong nằm trên giường bệnh ho sặc sụa trên giường. Khi tiếng sét rầm vang lên, tiếng sấm sẹt ngang rất to như muốn xé nát bầu trời, cùng lúc ấy Cựu phong Von gào thét lên “Ngày Sabbath, Người bỏ rơi môn đệ* mình.” Vừa dứt lời, mưa ngừng rơi, sét ngừng vang. Ngày thứ 7 buồn, đưa tiễn Cựu Phong Von về nơi an nghỉ cuối cùng. Ai ai cũng hi vọng ngài sẽ về nước Thiên Đàng để phụng sự Người…
*Môn đệ: Như ở chap 0, “phong” là do Người tặng nên có xem Người như Sư tổ của Phong Tộc.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Phụ 2: Hoả Vương
“Mặt Người trông ra sao?” – Fairu hỏi cha mình.
“Chỉ là 1 kẻ lười nhác, làm biếng” – Ánh mắt của Cựu hoả vương có vẻ khó chịu giống như 1 đầy tớ trung thành dù bị áp bức nhưng vẫn không hề kêu ca.
Nhưng lúc về già, trí óc ngài u mê trước những thứ gọi là “cám dỗ”, thứ khôn ngoan năm ấy ngài lấy không giúp gì được nữa, Cựu Hoả vương được quỷ nghé tai “Ngươi có sự khôn ngoan, sao lại lận trong vương quốc? Ngươi – Người cùng 1 vần, sao Người có ngươi không?”
Cựu Hoả Vương đã tiến hành xâm lược… Nhưng vẫn không thành.
Ngày Hoả vương mất, mặt trời chói sáng rạng Đông, bình minh rực cháy lửa hồng. Lòng dân Hoả quốc đầy tiếc thương.
Fairu lên ngôi kế vị sau khi cha mình chết…
----------------------------------------------------------------------------------------------
Phụ 3: Trò chơi Thượng Đế
Tiết 1: Mặt đất xác sống.
Thượng đế cùng 12 thiên sứ tông đồ* trò truyện trong bàn ăn.
*12 người khôn ngoan được chính Thượng Đế chọn và đã trả qua kiếp làm người.
Người nói: “Nhìn những thứ ta tạo ra thật chán. Ngày Sabbath không gì chán hơn cả.”
Thiên sứ 1 lên tiếng “Hay Người bỏ bọn chúng ngày Sabbath?”
“Hửm, ý ngươi là sao?” Người hỏi.
“Người con nhớ chuyện thêm tuổi” Thiên sứ 1 trả lời.
*Chuyện thêm tuổi:
Con người xưa kia sống được khoảng 20 tuổi là chết (tới 5 tuổi là người trưởng thành và 10 tuổi là lấy vợ và 5 năm còn lại là nuôi con cái). Nhưng Ara, vua của dân tộc (trước 1000 năm chưa có 4 nguyên tố nên chỉ có 1 vua) lên xin Thượng Đế về tuổi.
Ara thưa rằng “Xin cho chúng con thêm 10 năm nữa, để cống hiến cho nước Người.”
Thượng đế nói “Được thôi, ta cho thêm 10 năm sống nữa.”
Nhưng 1 hồi suy nghĩ, Ara lại nói tiếp “Thưa, chúng con sống 30 năm quá ngắn ngủi. Vừa nuôi con cái, vừa lập sự nghiệp, quá nhiều gánh nặng. Xin cho chúng con thêm 10 năm nữa.”
“Vậy là các ngươi muốn sống 40 tuổi?”
“Thưa vâng, 20 năm chúng con tìm tòi học hỏi và lao động, rồi 20 năm sau sanh con đẻ cái.”
“Ừm, ta cho phép.”
Nhưng Ara bỗng nghĩ lại, lưỡng lự vì loài Rồng sống được nghìn năm, và mất ít nhất 2 năm thuần hoá chúng. Ara chợt nghĩ sẽ xin Người sống như loài rồng. Nhưng Ara dò xét xem xin lần nữa Thượng đế có nổi giận không?
“Thưa Người, cho con xin thêm 20 tuổi nữa dược không?”
“Ngươi đã xin ta bao nhiêu lần rồi?” - Chúa phán tiếp “Ta thông rõ mọi sự, mọi ý muốn của ngươi, ta sẽ cho loài người sống bằng nghìn mười (tức 1/10) tuổi của loài rồng”
Ara nhìn Người thấy vẻ mặt nóng giận nên đã chấp nhận số tuổi đó và ra về.*
Đoạn tiếp về thiên sứ 1 nói tiếp: “Theo như con thấy, chúng xin tuổi nhưng vẫn có những kẻ muốn tìm thuốc trường sinh bất tử, hay Người cho chúng toại nguyện?”
Người ngẫm nghĩ và từ trên trời, tia sét xẹt ngang mang theo tiếng Người phán rằng: “Nay ta bỏ các ngươi ngày Sabbath, ta sẽ cho các ngươi bất tử. Hahahaha…”
Trần gian giờ như cõi địa ngục. Sao ư? Đúng thật Người cho con người bất tử nhưng khi quá độ tuổi chết, cơ thể người đó bắt đầu phân rã, nội tạng bị huỷ hoại, phải dùng bùn đất đắp lên. Nhưng Thượng đế rủ lòng cho Thánh sứ có quyền năng chôn người chết. Những ai muốn chết thì nhờ đến họ… Nhưng có lẽ vậy… Sau 1 trận hoả hoạn, con người bị cháy rụi, thịt khét đen xì nhưng không thể chết? Có những kẻ không muốn chết, không muốn sự tồn tại của Thánh sứ. Ở trên trái đất có 1 nơi gọi là Thành Vững Bakuryu* (nay nó thuộc Thổ Quốc.)
*Bakuryu là thiên thần sa ngã bị Thượng Đế đầy ải xuống trần gian vì tội dâm dục. Thiên thần không được có tình cảm với loài người. Nhưng Bakuryu yêu 1 người phụ nữ là con người, Thượng đế biết nhưng vẫn không cản, đến khi người phụ nữ có mang thì Bakuryu bị Thượng đế trừng phạt vì tội dâm dục (1 trong 7 tội trọng) và xây 1 thành trì là hình phạt cùa Bakuryu. Bakuryu bắt đầu xây dựng thành từ tay trắng, nhiều ngày khổ cực nhưng thành thì không có gì ngoài đất cát, và có cả bùn nữa. Nhưng 1 hôm Bakuryu phát hiện ra hang chuột chũi khổng lồ, anh thấy bọn chuột chũi có thể đào đất dù không thấy, có thể khiển đất nhưng không mạnh. Sau này thành được xây nhờ ý tưởng của Asa (thần ánh sáng). Asa là thần trung lập, không ác cũng không xấu nhưng sáng kiến điên rồ. Sau này là kẻ giúp Hoả quốc… À haha =)).
Có đôi chút khác nhé, Bakuryu phát hiện ra chuột chũi nhưng không phải là người tạo ra Thổ, chỉ ghi chép trong sử sách, đời con cháu mới có nguyên tố đó.*
Fun fact (mẩu chuyện vui): Bakuryu lang thang kiếm việc làm và đã hợp tác với Play Station cho ra series game Bloody Roar (Đấu võ thú, Đấu trường đẫm máu). Là quái thú Chuột chũi và là ninja ẩn danh.
Còn tiếp…
----------------------------------------------------------------------------------------------

Related Posts:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét