Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

Tsuki ga Michibiku Isekai Douchuu - Arc 0 - Progolue 3


Đây có thể được coi là một căn phòng sang trọng.
Sự sang trọng đó lấn át cả tâm trí tôi.
Mới lúc nãy tôi đã nghĩ mình sẽ bước vào một căn phòng đầy sao. Nhưng khi tôi bước vào, tôi hoàn toàn bị lóa mắt bởi ánh sáng của nó.
“Ara, ngươi đến rồi sao?”(Nữ thần)
Một giọng nói đúng chất nữ thần vang lên.
“Lão già Tsukuyomi đúng thật là yếu mà. Ở trong thế giới hoang dã kia đúng chả hữu dụng gì.” (Nữ thần)
Nữ thần đều là như vậy sao?
“Dù chúng ta có lâu không gặp thì cũng đừng có quên sở thích của ta vậy chứ, không hiểu sao lại đi chọn một thằng đực rựa. Lão ta đúng là càng càng ngày càng yếu mà! Ahahahahaah”(Nữ thần)
Chẳng lẽ nữ thần là như vậy.
“Rõ ràng biết ta là thích con gái, tùy tiện chọn một trong hai đứa không được hay sao. Nếu không có ta đứng ra bảo đảm thì được như thế này à.
“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Tên của ngươi là Misumi đúng không? Ngươi được triệu hồi tới đây vì khế ước giữa ta và cha mẹ ngươi nhưng........” (Nữ thần)
Đây là trò đùa sao? Trò đùa này cũng hài hước thật đấy.
“Ngươi thấy đấy trong lúc ta không để ý một chút, cán cân giữa các loài đã mất cân bằng. Loài người đang trong tình cảnh khốn cùng. Tinh linh và chủng tộc quỷ đang ngày càng lộng hành, ngươi hiểu không?” (Nữ thần)
Lại còn hơi hơi không chú ý?
“Trong khi ta chợp mắt...... À, không, ý ta là chỉ trong chớp mắt con người đã có con của mình rồi, ta liền ngay nghĩ tới khế ước?“(Nữ thần)
Chém gió vãi, khi nãy mới còn nói chợp mắt.
“Ahahahahaha!! Ngươi đúng là con của chúng sao? Ê, đợi chút. Chị gái và em gái ngươi hoàn toàn kế thừa được các ưu điểm của chúng. Còn ngươi, để ta kiểm tra lại cái cho chắc ăn.”
Tsu-Tsukuyomi-sama. Tôi không thể chịu được nữa rồi.
“Đúng là thật sự có máu mủ. Nhưng ngươi thật là thảm thương nhỉ? Chẳng lẽ ngươi là vịt con xấu xí không kế thừa được chút gì của thiên nga. Thật là tệ mà. (Nữ thần)
Này tôi nhai bà bây giờ.
“Muốn ta cho ngươi sức mạnh sao, mơ đi. Ngươi có thể cút khỏi tầm mắt của ta được không. Sự tồn tại của ngươi khiến ta buồn nôn đấy.”
Cơn giận dữ chiếm lấy tâm trí tôi. Tôi không biết là mình có cái tính cách này đấy.
Tự ý triệu hồi người ta đến thế giới khác rồi còn dùng cái loại giọng điệu này!
So bà ta với mấy đứa trẻ trâu cấp 3 mới thấy tụi nó còn đỡ chán.
Không được rồi, mình bị nhục mạ đến mức vậy mà không phản bác chút nào.
Mình nên nói gì đây.
“Đứng đờ ra đó làm gì? Không hiểu tiếng người à. Ta là một nữ thần trong trắng, lỡ ta hít phải chung không khí với ngươi có thai rồi thì sao” (Nữ thần)
Đồ chết bầm, bà đúng là một nữ thần có một không hai đấy.
Tsukuyomi-sama, xin lỗi người, tôi không thể làm được rồi.
“Mà nói tới thì không biết khế ước có thời gian thử không nhỉ? Hàng không được có cho phép trả rồi lấy hàng khác không ta.”
“Cái đệt! Tùy tiện triệu hồi tôi tới đây rồi còn dùng cái thái độ đó à.” (Makoto)
“Xem ra không bị câm? Nhưng nghe thật thô lỗ mà. Trông vào sự giúp đỡ của ngươi, chắc là thôi đi!” (Nữ thần)
“Gì cơ?! (Makoto)
“Ta đã chuẩn bị sẵn anh hùng phù hợp với thế giới của ta rồi. Còn ngươi, cứ yên ổn mà ở rìa thế giới đi, đừng có gây thêm phiền phức cho ta. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.” (sâu bọ)
Đủ cái đếch ấy mà đủ. Bà coi tôi là ai hả?!
Có biết tôi vất vả lắm mới quyết tâm từ bỏ thế giới cũ mà tới đây không hả?
“Để xem, độ cao này được chưa nhỉ? Chắc có lẽ rơi từ đây xuống sẽ không sao đâu, ta nể nhất là lũ người thế giới khác như ngươi, dai như đỉa vậy.” (Nữ thần)
Từ lúc bước vào tới giờ chỉ mới vỏn vẹn mấy phút mà tôi bị mắng như con ghẻ. Tôi làm gì nên tội chứ? (TL: Cái tội của chú là do quá xấu)
“Ta cảnh báo ngươi. Đừng có dùng sự xấu xí của ngươi mà làm vấy bẩn thế giới xinh đẹp của ta. Tốt nhất là đừng nghĩ tới kết hôn, ngươi sẽ làm bẩn thế giới của ta đấy.”
Kệ bà. Tôi đếch care. Đây là lần đầu tôi không lắng nghe người khác nói gì đấy. (TL: Đoạn này mình dịch theo giọng trẻ trâu của main)
Thật là tuyệt vọng mà. Bà ta như thế rồi, không biết cái thế giới bà ta tạo ra rồi sẽ ra sao nữa đây.
“Tuy chán ghétn ngươi nhưng ta vẫn sẽ ban cho ngươi năng lực thấu hiểu. Một phần là do khế ước đã quy định thế, một phần cũng là vì mai sau đi” (Nữ thần)
Tự nhiên vỡi. Đừng đùa với tôi chứ. Chẳng lẽ các vị thần đều là thế này. Hay Tsuki-sama là trường hợp đặc biệt hoặc là do bà ta khác người? Hi vọng là do bà ta.
“Này có nghe không vậy, sâu bọ” (Nữ thần)
“Chuyện gì?” (Makoto)
Nói chuyện thô lỗ với một nữ thần như vậy, tôi không cảm thấy có chút tội lỗi gì cả. Bởi tôi là người đúng, còn bà ta mới sai.
“Ta nói là sẽ cho ngươi năng lực thấu hiểu. Giúp ngươi hiểu được lũ Goblin, Orc, người thú nói gì? Vì thế hãy đi mà sống chung với chúng, đừng có mà quấy rầy các chủng tộc khác và cũng đừng gây thêm rắc rối cho con người. Được rồi, biến đi nào!” (Nữ thần)
“Bà nói cái đếch gì… Wawawawawa?!” (Makoto)
“Aahh~!? Ngay cả tiếng kêu cũng khó nghe! Triệt để quét dọn sạch sẽ căn phòng đi! Nghĩ tới cái sự xấu xí ấy là ta lại nổi da gà rồi.”
Bất ngờ, tôi cảm giác như mình đang rơi xuống.
Hình như mấy từ cuối mình nghe được là nổi da gà gì nhỉ? Cái đệt, tôi là ác ma à.
“A, ta xin lỗi. Thực ra, kể từ lúc gặp cậu ta đã bị tiếng sét ái tình. Nhưng phải thể hiện quyền uy của mình, nên đã đối xử tàn nhẫn với cậu, ta xin lỗi.” (Makoto)
“A, cha ơi. Sao cha lại khiến con đối xử cay nghiệt như vậy? Chẳng lẽ là muốn tạo thử thách cho chàng ấy.” (Makoto)
(TL: Hai đoạn trên là thằng main đang ảo tưởng sức mạnh nhé)
Nếu như bà ta khóc trong khi nói như vậy thì có lẽ tôi sẽ tha thứ cho bà ta một chút.
Nhưng tôi dám chắc là sẽ không thế đâu.
Bà ta nói chúng mà không chút do dự.
Quỷ tha ma bắt bà, bà già khốn nạn!!!!!
Muốn tôi gọi bà là nữ thần sao?
Mơ đi!!!!!!!!!!!!!
---
Căn phòng tràn ngập ánh sáng bất ngờ biến thành bầu trời đêm.
HAHAHA!
Mình đang rơi xuống. Bà già đó đúng là thả mình xuống thật mà.
“Uwaaa?!”
Những cơn gió đêm lạnh lẽo tới thấu xương cứ thế tấn công tôi.
Nó khiến tôi không tự chủ được mà rơi cả nước mắt.
Phía dưới tôi là một vùng đất hoang dã. À, mà khoan, trông giống mình đang rơi xuống từ tòa nhà cao tầng quá nhỉ? Thế chẳng phải mình sẽ chết sao?
Sẽ không đời nào tôi rơi từ đây xuống mà không chết được.
Tuy bà ta nói là tôi dai nhử đỉa, nhưng có là đỉa thì rơi từ độ cao thế này xuống cũng nát thịt thôi.
Cái bà già chết tiệt!
Nghĩ cách nào! Làm sao đây?
Tôi mở đầu nhìn bốn phía mình.
Bầu trời.
Đất.
Xong tôi rồi.
Cha mẹ, cảm ơn hai người đã sinh con ra ở thế giới kia.
Con thực lòng cảm ơn vì đã không lớn lên ở thế giới dưới sự bảo hộ của bà thần này. Bà ta không những chẳng bảo hộ con mà còn nguyền rủa con nữa.
Chị Yuki và Rin sẽ chẳng còn đối mặt với nguy hiểm nào nữa khi con đã ở đây thay họ rồi.
Tuy chỉ mới mười mấy năm thôi, nhưng được làm con của hai người thật là niềm kiêu ngạo của con.
Au, cắn phải lưỡi rồi. (Trans: tự kỉ cho lắm vào)
Mà thôi, tôi sẽ nhắm mắt lại.
Mong rằng nó sẽ không đau.
“...-Dono! Makoto-dono? Makoto-dono!” (Tsuki)
“Tsukuyomi-sama. Là người phải không? Tại sao người không phải là thần của thế giới này chứ, thật là một mất mát to lớn mà.” ( Makoto)
“Bình tĩnh, bình lại đi! Cậu có nghe thấy ta không? (Tsuki)
Đúng là ngài rồi?!
Nhưng chẳng phải là ngài không thể liên lạc sao?
“Chị ta thiệt là. Ta đã nghe hết câu chuyện rồi. Ta xin lỗi. Ta đã không ngờ chị ấy sẽ hành động thiếu suy nghĩ như vậy.” (Tsuki)
“Tsuki-sama, tôi đã rất muốn gặp người!” (Makoto)
“Sẽ không sao đâu.” (Tsuki)
Có vẻ còn khá lâu nữa tôi mới chạm đất. Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng đèn lồng quay khiến cho cảm nhận về thời gian như chậm lại.
“Tuy cậu giống như rơi từ tòa nhà cao tầng xuống, nhưng lực trùng kích của nó không khiến cậu bị thương đâu.” (Tsuki)
“Wow” (Makoto)
Nghe thật là siêu phàm mà. Tôi thực là lợi hại.
“Giống như khi cậu diễn tập ở thế giới trước kia của mình thôi.” (Tsuki)
“Vậy là giống như khi tôi diễn tập mà không có nệm đỡ thôi nhỉ. Không ngờ diễn tập lại có lợi đến thế.” (Makoto)
“Nhưng rơi ở độ cao này vẫn khá là đáng sợ đối với cậu. Ta sẽ thử làm gì đó. Cậu an tâm đi. À, còn một chuyện ta phải nói với cậu trước.” (Tsuki)
Tsuki-sama có vẻ khó khăn khi nói nhưng lời đó. Nhưng khi tôi nghĩ về nó thì..........
“Um, không phải ngài nói là ngài không thể liên lạc với tôi sao? “ (Makoto)
“Cũng vì điều đó mà ta phải gắng quá sức đấy. Sau việc này có lẽ ta sẽ phải ngủ vùi 100 năm hơn đây.” (Tsuki)
“Sao cơ?!” (Makoto)
Không kịp suy nghĩ, miệng tôi đã nói ra mất rồi. Hậu quả khá lớn khi ngài ấy cố để cứu tôi. Đúng vậy, thần là phải như thế.
Tôi nói vậy cho hợp hoàn cảnh thôi chứ tôi muốn nó xảy ra như vậy mà.
Tsuki-sama nói đúng. Cơ thể tôi được bao bọc bởi vầng sáng trắng và nó bắt đầu trở nên nhẹ hơn.
“Chị ta tiếp đãi cậu tốn nhiều thời gian qua nhỉ?” (Tsuki)
“Yup” (Makoto)
“Chị ta đúng thật là dám làm. Lợi dụng việc 2 thế giới liên kết với nhau, chị ta đã đem hai người nữa đến đây rồi”(Tsuki)
Ngài vừa nói gì vậy?
Đó không phải là bắt cóc sao?
Thật tốt nếu ngài ấy thay thế cho bà ta.
K-không thể nào! Sao có thể như vậy được?! (Makoto)
Ngay lập tức tôi nghĩ đến người thân của tôi.
“Không phải người thân cậu đâu. Nhưng có một người trong số họ là người quen cậu đấy. Trong khi dịch chuyên đã xảy ra chồng chéo. Ta xin lỗi về sự chồng chéo này. Cũng một phần do sự cẩu thả của ta.” (Tsuki)
Tôi không biết gì về luật lệ của thần. Nhưng từ sự thiếu kiên nhẫn của Tsuki-sama thì tôi có thể đoán được mụ kia đã phá luật.
“Ta sắp chìm vào giấc ngủ rồi. Xem ra trong thời gian cậu còn sống, chúng ta cũng khó có cơ hội để gặp nhau. Còn vụ việc này ta sẽ báo với các vị thần khác và tìm cách xử lý chuyện này. Coi như chị ta có là nữ thần sáng tạo thì cũng phải chịu hình phạt thích đáng.” (Tsuki)
Giọng nói ngài ấy trở nên yếu ớt.
Ngài ấy đang tự trừng phạt mình.
Chết tiệt.
Thực sự tôi muốn Tsuki-sama hơn bà ta, có lẽ thế thì thế giới này sẽ có được một vị thần tốt. Cái đồ sâu bọ kia đã làm mọi thứ rối tung hết cả rồi.
“Hai người kia ổn chứ ?! “ (Makoto)
“Họ ổn, họ được triệu hồi đến lâu đài hoàng gia và dường như là vừa hoàn thành khế ước một cách an toàn. Nữ thần đã ban cho họ phước lành” (Tsuki)
Đoạn cuối có vẻ hơi khó khăn cho Tsuki-sama nói ra.
Không chấp nhận được, mụ ta phân biệt đối xử. (Trans: Đã xấu còn muốn được đối xử tử tế à)
“Ta hiểu cảm giác của cậu. Cậu đã hoàn toàn không còn liên quan đến thế giới trước. Ta biết là mình không nên yêu cầu cậu điều này nhưng nếu cậu có gặp hai người họ thì ta mong cậu đối xử tốt với hai người ấy.” (Tsuki)
Ah~ con người này là người luôn dịu dàng với người khác.
“Kể cả khi họ đã nhận được phước lành của bà ta sao?” (Makoto)
Họ đã nhận được sức mạnh của nữ thần rồi, còn cần tôi gì nữa chứ.
“Nếu chúng ta đang nói về chuyện này thì kể cả khi họ có nhận sức mạnh từ nữ thần thì cậu vẫn mạnh nhất. Cậu là một người bình thường sở hữu sức mạnh ma thuật, đã tồn tại được ở thế giới kia và trưởng thành thuận lợi. Không cần thiết so sánh với họ đâu.
Tsuki-sama tiếp tục nói.
“Sự tồn tại của ta đang mờ dần. Khi ta chìm vào giấc ngủ mặt trăng sẽ trở nên bất định nhưng những vị thần khác đã giải quyết vụ này rồi. Còn nữa, để ta nói điều này thì có hơi mèo khen mèo dài đuôi...... nhưng ta đã nhận khá nhiều sức mạnh từ cha mẹ của mình và cũng đã tích tụ trong người khá lớn rồi.” (Tsuki)
Từ cha mẹ, vậy nghĩa là từ Izanagi và Izanami.
“Nên không có chuyện thua phúc lành của chị ta đâu. Cậu an tâm đi”(Tsuki)
Ôi~ ngài ấy nói tràn đầy tự tin luôn và có chút độc địa trong đó.
“Trong chuyện này. Đáng lẽ ra cậu là anh hùng mới phải nhưng lại bị chị ta cướp mất. Cậu không phải kìm nén đâu. Trước cái tên Tsukuyomi, ta thừa nhận cậu. Misumi Makoto. Ta sẽ ban cho cậu sự tự do ở thế giới mới này. Cậu được phép làm những gì mình muốn.” (Tsuki)
Tsuki-sama đang thực sự tức giận. Ngài là tuyệt nhất Tsuki-sama.
Tôi không cần sự cho phép đó vì tôi sẽ tự cho mình làm điều mình muốn nhưng...
Tôi đã được cho phép làm những điều mình muốn!!
Yahoooooooo!!!
Được bao quanh bởi ánh sáng như mặt trăng tôi từ từ hạ xuống đất.
“Hy vọng trong vòng luân hồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa.” (Tsuki)
Và giọng nói của ngài từ từ biến mất.
“Vâng.”(Makoto)
Từ vị thần mà tôi công nhận, tôi đáp lại với giọng to.
Nữ thần?
Là gì? Ăn ngon không?
Tôi nhẹ nhàng đáp xuống mảnh đất tôi không quen biết.

Related Posts:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét