Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

Infinity Point - Vol 1 - Chap 5


Chúng tôi ở lại Idloria thêm 4 tháng nữa để tiện cho việc luyện tập và cũng để có thêm nhiều kinh nghiệm khi làm những Quest cấp E và D.
Sau đó chúng tôi lại tiếp tục di chuyển tới thành phố tiếp theo – Heil
Manato bảo đó là một thành phố rộng lớn, được Kỹ Thần Heil bảo hộ. Nó cũng là nơi trung tâm của tri thức nhân loại. Những thứ như sách phép, vũ khí, những tài liệu lịch sử đều tập trung ở đó.
Tôi khá nóng lòng được tới đó, có lẽ ở đó, tôi sẽ mua được một vài sách kỹ năng phù hợp với mình… nếu như tôi có mạch năng lượng.
Quay trở lại về mạch năng lượng, hiện tại tôi đã bắt đầu điều khiển được dòng khí của mình và Yuu cũng thế.
Lão già cũng khá ngạc nhiên khi cả 2 chúng tôi lại tiến bộ nhanh như thế. Theo lão, có thể ẩn sâu bên trong 2 chúng tôi là một tố chất thiên tài nào đó…
Từ khi điều khiển được dòng khí, tôi cảm thấy cơ thể như nhẹ nhàng hẳn ra, tôi có thể chạy và kéo Cục Than đi mà hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Tôi nghĩ đây là một bước tiến triển tốt.
Quay trở lại thực tại, chúng tôi đã đi liên tục 3 tháng trời và đã tới được thị trấn Wallet – nơi cách thành Heil khoảng 1 tháng đi bộ.
Đây là một thị trấn khá lớn, tuy nhiên giá nhà nghỉ thì lại khá “rẻ” so với những thị trấn mà chúng tôi từng đi qua.
Chỉ mất 20 bạc cho một ngày…
Căn phòng cũng không quá tệ, khá sạch sẽ và có một mùi thơm dễ chịu.
Yuu và Manato lại tiếp tục là 2 người khai trương chiếc giường trong phòng.
Cả 2 đồng loạt nhảy vào giường và lăn lộn khắp nơi, họ đang đánh dấu nó bằng mùi của mình…
“Giường êm quááááá!!!”
“Granta, nằm thử đi, êm lắm đó!”
“Thôi, xin kiếu.”
“Gì chứ, nằm thử đi nhóc, bộ thích nằm ngoài trời hơn à?”
Nói xong, lão cũng nhảy vào nằm cùng Yuu và Manato luôn.
[Cái lão này không sợ sẽ làm sập giường sao?]
“Tớ sẽ đi tham quan thị trấn, có ai muốn đi cùng không?”
“Tớ nè!”
Yuu lập tức giơ tay lên đòi đi chung. Manato có vẻ hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng đi theo.
Sau một thời gian không quá ngắn ở bên nhau, có vẻ Manato không còn sợ tôi nữa. Trái lại bây giờ, cậu ta đã bắt đầu năng động như Yuu rồi, tuy nhiên lâu lâu chứng cũ vẫn hay phát lại, nhất là khi tôi lỡ tay động chạm vào người cậu ấy.
Cả 3 chúng tôi rời khỏi nhà nghỉ và bắt đầu đi dạo quanh thị trấn, còn lão già thì tìm quán rượu nào đó để giải khuây…
Cái lão này thực sự nghiện rượu hơn tôi nghĩ.
Tôi từng bị lão ép uống một ít, nhưng rồi lại nôn ra ngay, vị của nó không có gì ngon đối với tôi cả…
Có một điều tôi nhận ra khi rời khỏi Feldin, đó chính là không phải ai cũng kỳ thị hạng F. Một số du hành giả từng nhận ra chúng tôi là hạng F, nhưng họ vẫn nói chuyện rất vui vẻ. Có thể do họ từng là hạng F nên hiểu cảm giác của chúng tôi, hoặc có thể là do chúng tôi chỉ là những đứa nhóc nên không bị kỳ thị gì cho lắm…
Đó là một điều tốt, tôi từng tưởng tượng rằng khi vào những thành phố lớn, tôi có thể sẽ bị ném đá hoặc bị sỉ nhục nhưng thực tế lại dễ dàng hơn tôi nghĩ…
Thật may là không có gì xảy ra cả.
*Bộp*
Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, thì một thứ gì đó vừa bay trúng đầu tôi, khiến tôi phải dừng suy nghĩ lại.
Cơn đau từ sau đầu dần dần lớn lên. Và tôi từ từ nhận ra…
Tôi vừa bị chơi lén!
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh dưới đất và tìm thấy một cục đá to có dính một chút máu.
Thằng khốn nào đó vừa dùng kỹ năng Supa Rock Throw của tôi lên tôi, không thể tin được!
“Thằng nào chọi thế?”
Tôi nói to, mắt nhìn xung quanh tìm hung thủ.
“Gì thế Granta?”
“Tớ vừa bị thằng nào đó chọi đá vào đầu.”
Sau thông báo của tôi, Yuu và Manato cũng phụ nhìn xung quanh tìm hung thủ.
Vài giây sau, từ sau bức tường của một căn nhà, 3 thằng choi choi bước ra.
“Là tao làm đó.”
Thằng đứng giữa lên tiếng với vẻ mặt hết sức láo lếu.
Có vẻ đó là thằng chỉ huy, còn 2 thằng kế bên chỉ là đàn em.
Cái đầu xù của nó khiến tôi thấy khó chịu rồi đây.
“Tại sao lại ném đá chúng tôi? Tụi mày muốn gì hả?”
Yuu lên tiếng hỏi thay cho tôi
“Tao chỉ đang tiêu diệt sâu bọ thôi!”
Sâu bọ? Ý của thằng này đang ám chỉ chúng tôi là sâu bọ sao?
“Phải đó, đại ca chỉ đang chọi đá vào lũ sâu bọ thôi.”
“Hạng F mà dám vác mặt tới thị trấn này à, nơi này chỉ dành cho quý tộc thôi hiểu chưa bọn sâu bọ?”
Sau khi nghe bọn nó nói xong, Yuu nghiến răng, nộ hỏa đã bốc lên đầu.
“Quá đáng thật, dám nói chúng ta là sâu bọ.”
Nâng thanh Hikari lên, có vẻ nhỏ đang chuẩn bị rút kiếm ra.
Tôi vội đưa tay cản lại.
“Đừng Yuu, nếu cậu dùng kiếm rất có thể sẽ giết người đấy.”
“Mặc kệ, tớ sẽ không tha thứ cho chúng, dám nói chúng ta là sâu bọ chỉ vì chúng ta là hạng F sao!”
“Granta nói đúng đó, cậu phải bình tĩnh lại đi Yuu.”
Mặc kệ tôi và Manato cố thuyết phục, Yuu vẫn kiên quyết chuẩn bị rút kiếm.
“Cái gì đây? Tụi mày chỉ là lũ sâu bọ mà cũng mang theo kiếm à?”
Tên đại ca tỏ ý khinh thường khi thấy Yuu chuẩn bị rút kiếm.
“Ông già tao không chịu cho tao sử dụng kiếm, được lắm.”
“Tao sẽ cho tụi mày một cơ hội, nếu chịu quỳ xuống xin lỗi tao vì đã làm tao khó chịu và giao nộp 2 thanh kiếm của tụi mày. Thì tao sẽ rộng lượng tha cho.”
[…Thôi xong… thằng này bị hoang tưởng hết thuốc chữa rồi…]
“…Mày thực sự… đang mơ giữa ban ngày à…”
Tôi đáp trả lại nó với một giọng điệu thờ ơ tỏ vẻ khinh bỉ.
“Vậy là tụi mày ép tao phải dùng bạo lực rồi. Tụi bây, lên!”
Tên đại ca ra lệnh, 2 đàn em của nó lập tức lao lên.
Quay sang Yuu, hiện tại tôi quan ngại nếu cho Yuu lên đánh, có thể nhỏ sẽ chém chết cả 2 tên này luôn mất…
“Yuu, cậu ở lại đây.”
“Nhưng mà… tớ muốn…“
“Không nhưng gì hết, chờ đấy, tớ sẽ hạ hết bọn nó nhanh thôi. Manato, hỗ trợ sau lưng giúp tớ nhé.”
 “Ok!”
Manato là thế, rất đơn giản, cậu ta thuộc dạng không phàn nàn hay ý kiến gì cả…
Tôi lao lên, trong đầu bắt đầu nhớ lại những kỹ thuật cận chiến mà lão già đã dạy.
Tên đầu tiên xông tới, ngoại hình tên này khá ốm. Trông không có gì đáng sợ cả…
Nghĩ thế, tôi tung một đạp vào bụng nó, cú đạp khiến nó phải ngã ra sau. Và khi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã bị tôi bồi thêm một cước nữa vào mặt. Thằng gầy gục ngay lập tức.
Thằng tiếp theo lao tới có ngoại hình khá mập, tôi thử đạp vào bụng nó, nhưng cái bụng đầy mỡ đã khiến cú đạp của tôi trở nên vô hại.
Thừa cơ hội, nó lao tới tính tung đấm hạ tôi, nhưng làm sao dễ thế. Kinh nghiệm chiến đấu với quái đã giúp tôi né nhẹ nhàng cú đấm ấy.
Không để thằng mập rút đấm lại, tay phải tôi nắm chặt lấy tay đấm của nó, rồi kéo mạnh về trước. Đầu gối tôi đưa lên, tông một cú mạnh vào bụng nó. Vừa bị lực của tay tôi kéo tới, vừa thêm sát thương từ cú lên gối, cái bụng mỡ đã không giúp nó như khi tôi tung đạp nữa.
Thằng mập ọc ra một ít đồ ăn của mình, trông thật gớm. Thừa cơ hội, tôi giáng mạnh cùi chỏ vào mặt nó, sau đó bồi thêm liên hoàn đấm vào bụng.
Đấm mỏi tay, thằng mập gục xuống.
“Vậy là xong 2 thằng, còn lại mỗi mình mày thôi đấy.”
“Chết tiệt, 2 thằng mày làm cái quái gì thế.”
Thằng đại ca ra vẻ hoảng loạn sau khi thấy tôi hạ 2 thằng đàn em của nó. Miệng nó lẩm bẩm cái gì đó, tay phải run run đưa về hướng tôi.
“Tệ rồi đây…”
Tôi có linh cảm thằng này sắp xài phép thuật, dù sao thì đây cũng toàn những người có mạch năng lượng, không lý gì họ không thể sử dụng phép thuật cả.
“…Đạn đá…”
Bất chợt, nó thét to lên 2 chữ “đạn đá”.
Một viên đá khá to được hình thành ngay giữa tay phải của nó và sau đó bắn thẳng tới tôi.
Ban đầu tôi nghĩ mình nên né nó đi thì hơn, nhưng rồi tôi lại nghĩ tôi phải khiến thằng khốn này thua tâm phục khẩu phục. Vì thế tôi quyết định sẽ đỡ viên đạn đá này…
Tôi chỉnh lại thế đứng để chuẩn bị đỡ viên đạn. Yuu và Manato hình như đang thét lên bảo tôi né nó đi. Nhưng tôi không quan tâm cho lắm.
“Nhìn cho kỹ này thằng khốn.”
Tôi nghiến răng thật chặt, thả lỏng cơ thể, cố gắng hít một hơi thật đầy và cảm nhận viên đá đang lao tới.
Tôi có thể nhìn thấy nó rất rõ. Tôi cố tăng tốc cơ thể nhanh hơn nữa để gạt viên đạn đi.
Viên đạn chạm vào mu bàn tay tôi, cơn đau lập tức ập tới và tôi nhận ra mình đã chơi ngu…
Tuy nhiên, dù đau thế nào, tôi cũng đã thành công trong việc đỡ nó. Viên đạn sau khi chạm vào tay tôi thì lập tức bị đẩy bắn qua hướng khác.
Tôi cố nén cơn đau lại, ngẩng mặt lên và cười thật hả hê vào mặt thằng khốn kia
“Thế nào, sao hả? Đạn đá của mày chỉ có thế thôi à.”
“…Không thể… không thể nào…”
Nó lại chuẩn bị tư thế cũ, mồm lẩm bẩm, cố tung ra chiêu thức đó thêm một lần nữa.
Nhưng lần này, tôi sẽ không để nó có cơ hội đó.
Tôi lao tới áp sát nó thật nhanh. Ngay khi thấy tôi tiến tới gần,  nó lập tức đưa tay phải về hướng đầu của tôi.
[Thằng này nó tính giết mình luôn à?]
Tôi chợt có suy nghĩ rằng thằng ôn này tính giết mình, nó khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Vốn dĩ tôi chỉ muốn đánh cho nó bị thương mà thôi, nhưng nếu nó thực sự muốn giết tôi thì lại là một chuyện khác…
Khi viên đá dần hình thành giữa lòng bàn tay nó, tôi cố tăng tốc lên thật nhanh. Lần này tôi cố đưa tay trái ra gạt tay phải của nó.
*Đùng*
Ngay khi tay phải bị tôi gạt đi, viên đạn lập tức bắn ra, cắm thẳng xuống mặt đất.
Tôi siết chặt bàn tay phải, nắm đấm nóng lên. Và không để nó kịp phản ứng, đấm tôi lao thẳng tới phần mặt của nó.
Khi nắm đấm gần chạm tới mặt của nó. Thì bỗng, một bàn tay lạ xuất hiện nắm chặt lấy cổ tay phải của tôi, khiến nắm đấm bị khựng lại.
“…Đây là Phách Khí Quyền… nhóc tính lấy mạng đối thủ của mình luôn sao?...”
Một người thanh niên, mặc trang phục như Ninja, lưng đeo một thanh kiếm ngắn đã chặn lại cú đấm của tôi.
Người này nhận ra Phách Khí Quyền của tôi ngay lập tức. Đây là chiêu thức mà lão già đã dạy cho tôi, rất thích hợp để cận chiến với những đối thủ mặc giáp dày… tuy nhiên nếu sử dụng nó lên người không có giáp, đây sẽ là chiêu thức đoạt mạng rất nhanh…
Tôi cảm nhận được, người này rất nguy hiểm, hơn hẳn lũ cô hồn kia nên lập tức lui lại phía sau.
“Phải đấy, nhóc nên rút lui đi và còn để chữa cho bàn tay đang chảy máu kia nữa.”
Nghe người này nói, tôi đưa tay phải lên để nhìn, nó đang ra máu liên tục, có lẽ là do tôi đã đỡ viên đạn đá lúc nãy.
“Để tớ chữa cho cậu.”
Manato nắm lấy bàn tay phải của tôi, hơi ấm từ tay của ta lan tới bàn tay của tôi, nó khá dễ chịu. Một lát sau thì máu không còn chảy ra nữa.
“Granta, cậu thực sự đã tiến bộ rất nhiều đó.”
“Thế à…”
Yuu nãy giờ sau khi xem tôi chiến đấu, cuối cùng đã khen tôi. Thật hạnh phúc.
“Vệ sĩ, anh mau ra tay tiêu diệt hết bọn nó đi.”
Thằng ôn kia lên tiếng ngắt đi không gian ấm áp của tôi.
Yuu lập tức rút kiếm ra chuẩn bị và Manato cũng lui ra sau.
Thấy thế, tôi liền ra hiệu dừng lại.
“Khoan đã, người kia sẽ không tấn công chúng ta đâu.”
“Sao cậu biết chứ? Hắn là vệ sĩ của tên kia đấy.”
“Vì tớ tin như thế.”
Tôi thực sự tin như thế, vì khi người đó nắm tay tôi để dừng cú đấm lại, tôi cảm nhận được rằng nó không có sát khí.
Tuy là người kia khiến tôi có cảm giác nguy hiểm, nhưng tôi nghĩ nó chưa tới mức là sát khí.
“Cậu bé này nói đúng đấy, tôi sẽ không ra tay với các em đâu.”
“Anh nói cái quái gì thế vệ sĩ?”
“Cậu đã thua rồi, cậu chủ à. Mau đem 2 tên nhóc kia về và chữa trị đi.”
“Cái gì? Ta sẽ không bao giờ rút lui như thế.”
Người kia lập tức giơ tay lên nắm lấy thanh kiếm sau lưng.
“Cậu có 2 lựa chọn, 1 là tự nguyện rút lui, 2 là tôi sẽ dùng bạo lực để khiến cậu phải rút lui.”
Sau khi nghe xong câu đó, mặt thằng nhóc kia xanh lại, nó luống cuống gọi 2 tên đàn em dậy rồi rút lui. Trước khi đi, vẫn không quên ngoái đầu lại nói
“Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, hãy chờ đấy. Còn một điều nữa, anh bị sa thải.”
Nói xong cả 3 dìu nhau đi thật lẹ ra khỏi chỗ chúng tôi.
“Thật là, bọn nhóc này bị sao ấy nhỉ, xích mích chút đã muốn lấy mạng nhau rồi.”
Người Ninja vừa nói vừa đếm ngón tay
“Lại mất việc nữa rồi, chán thật.”
Ngập ngừng một hồi, Yuu tiến lại gần người ninja
“…Anou… Cảm ơn anh đã giúp chúng em ạ…”
Người ninja ngước mặt lên nhìn Yuu, tuy khuôn mặt đã che gần hết, nhưng tôi vẫn nhìn được ánh mắt của anh ta, nó có chút ngạc nhiên.
“Giúp? Anh có giúp gì cho bọn em đâu chứ.”
“…Dạ, anh đã khiến tên kia bỏ đi ạ…”
“À, ra là thế. Anh thì nghĩ khác, nếu lúc đó cậu nhóc kia không đi, có lẽ cậu trai kia đã thay anh làm điều đó rồi.”
Người ninja chỉ tay về phía tôi.
Sau đó, Manato cũng lại gần người ninja
“Anh tên gì thế ạ? Em là Manato.”
“À quên mất không giới thiệu, anh là Shinji, Kazuka Shinji. Rất hân hạnh được làm quen với mấy đứa.”
“Em là Yuu, cậu kia tên là Granta. Tụi em cũng rất vui khi được làm quen với anh.”
Tự nhiên tôi cảm thấy, mình đã bị bỏ rơi vậy. Yuu và Manato đã bị cuốn hút bởi bộ đồ ninja đó, mà quên mất rằng người bạn của mình vừa chiến đấu ác liệt xong và đang rất cần được quan tâm…
“À mà, mấy đứa không phải người của thị trấn này nhỉ?”
“Vâng, bọn em đang trên đường tới thành Heil nên tiện đường đi ngang qua đây.”
“Vậy thì tốt quá, anh khuyên mấy đứa nên rời khỏi đây nhanh đi.”
“Tại sao thế ạ?”
“Cậu nhóc mà cậu bạn em vừa đánh lúc nãy, cậu ta là con trai trưởng của gia tộc Bulzer, gia tộc cai quản thị trấn này…”
“Đó là một cậu nhóc nóng nảy, rất có thể cậu ta sẽ cậy quyền thế của mình để trả thù đấy.”
[Bulzer à? Nghe không quen tí nào.]
“Thế à, có lẽ bọn em sẽ nghe lời anh.”
“Uhm, anh nghĩ là mấy đứa nên đi càng nhanh càng tốt. Có lẽ anh cũng sẽ rời khỏi đây luôn.”
Chúng tôi tạm chia tay Shinji-san vì anh ấy bảo có vài thứ cần làm trước khi rời đi để tìm lão già và sẽ tập trung trước cổng thị trấn để cùng rời đi.
Lão già được chúng tôi tìm thấy trong tình trạng ngủ như chết vì say rượu…
Vì thế tôi đề nghị để lại một tờ giấy nhắn rồi vứt lão lại, nhưng Shinji-san cho rằng tôi quá tàn nhẫn… và không đồng ý điều này.
Và thế là chúng tôi quyết định đặt lão lên 1 cái xe kéo rồi kéo lão đi…
Khỉ thật, nếu say xỉn mà được như thế thì có lẽ tôi sẽ uống thật say như lão để được kéo đi.
---------------------------------------------------
Chúng tôi khởi hành rời khỏi thị trấn Wallet với hi vọng sẽ không bị cậu nhóc kia trả thù.
Nhóm của nhóc Granta thì đi tới thành Heil, còn tôi thì sẽ tới thị trấn Orogai.
Tuy chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi nhưng thể lực của em ấy lại cao hơn hẳn so với độ tuổi của mình.
Tôi có thể cảm thấy điều đó khi kéo xe cùng em ấy.
“Shinji-san, tại sao anh lại tha cho chúng em thay vì làm theo lệnh để rồi bị đuổi việc thế?”
“Thật ra… anh cũng chỉ mới làm vệ sĩ cho cậu nhóc đó được 2 ngày thôi, nên cũng không níu kéo công việc đó cho lắm. Với lại bảo một kiếm sỹ như anh đánh trẻ em thì đó là điều không thể.”
Tôi nhún vai trả lời trước câu hỏi của Granta.
“Vậy anh có phải là Ninja không?”
Yuu – cô nhóc với đôi mắt sáng rực rỡ nhìn tôi.
“…Rất tiếc là không…”
“Thế tại sao anh lại ăn mặc như Ninja thế?”
“…À cái này… là sở thích… sở thích cá nhân thôi…”
“Ra là thế… cứ tưởng anh là Ninja.”
Nhìn cô bé thất vọng khi biết tôi không phải là Ninja, nó khiến tôi cảm thấy như mình vừa làm sai gì đó…
Thế là tôi cố phá đi bầu không khí thất vọng ấy
“À mà 2 em vẫn chưa có mạch năng lượng đúng không?”
“..Vâng… thầy bảo bọn em cần thêm 1 2 năm nữa ạ.”
“Anh có thứ này khá hay đây, có lẽ nó sẽ giúp các em rất nhiều.”
Tôi đã chờ 2 năm rồi để đợi cơ hội sử dụng “nó” rồi.
Móc vội trong túi mình ra một lọ thủy tinh nhỏ, tôi giơ cao nó lên.
“Lọ gì mà lấp lánh thế anh?”
“Các em đoán thử xem.”
“Có phải đó là thủy tinh cao cấp không?”
Có lẽ tôi sẽ trao cho Granta danh hiệu thánh đoán mò…
“Rất tiếc, đây không phải là thủy tinh cao cấp, mà là một thứ còn quý giá hơn thế nữa.”
Đám nhóc trố mắt ra nhìn tôi sau khi nghe tôi nhắc tới 2 chữ “quý giá“.
“Đây chính là dầu rồng đấy.”
“Dầu rồng?”
“Là mồ hôi của rồng, rất khó để có được nó đấy nhé.”
“Wow, thế à!”
“Nó là món quà của một người bạn tặng cho anh đấy, một món quà vô giá.”
“Vậy nó sẽ giúp được gì cho bọn em hả anh?”
“Chỉ cần lấy một ít thoa lên ngực thôi, nó sẽ kích thích mạch năng lượng của các em rất nhiều.”
“Và đó có nghĩa là mạch năng lượng của các em sẽ thức tỉnh sớm hơn bình thường đấy.”
“Thật thế ạ?”
“Thật chứ sao không.”
Granta và Yuu phấn khởi hơn hẳn sau khi nghe tới việc thức tỉnh được nhanh mạch năng lượng, nhất là Granta.
Sở dĩ tôi muốn tặng cho các em ấy là bởi vì tôi có một linh cảm rằng cả hai sau này đều sẽ có nhiều triển vọng hơn nữa. Vì thế tôi muốn góp phần giúp đỡ cho thế hệ sau này được tốt đẹp hơn…
“Anh tặng chúng em thật sao?”
Yuu bỗng ngước cặp mắt long lanh như sắp tràn nước mắt lên nhìn tôi.
Em ấy đang khiến tôi khó xử rồi đây…
“Tất nhiên rồi, nó sẽ giúp 2 em nhiều đấy.”
“Mà thật ra anh cũng chưa thử nó bao giờ, nên không biết công hiệu của nó như thế nào nữa…”
“Vậy để em thử trước cho.”
Granta giơ tay lên tiên phong.
Tôi đưa lọ dầu cho em ấy giữ, còn Yuu thì đứng sau quan sát thật kỹ Granta.
Hi vọng không có điều gì bất trắc xảy ra…
“Vậy giờ em thoa lên đây.”
“Uhm, chúc em may mắn.”
“Cố lên Granta, hãy thức tỉnh mạch năng lượng!”
“Tớ sẽ cầu nguyện cho cậu…”
Granta lấy ra một ít chất lỏng trong suốt trong lọ và thoa nó lên giữa ngực. Tôi nín thở theo dõi từng cử động của em ấy để đề phòng trục trặc xảy ra.
1 phút, 5 phút, 15 phút, 30 phút trôi qua.
“Không có gì lạ cả?”
“Vâng, em không thấy có gì lạ cả.”
“Kỳ vậy nhỉ?”
“Không lẽ do để lâu quá không xài nên nó hết công dụng rồi không?”
Câu hỏi của cô bé Manato làm tôi giật mình.
Có khi quái nào là thế thật không? Nó là dầu rồng cơ mà, sao dởm thế nhỉ?
Sau đó tới lượt nhóc Yuu thoa thử.
Lần này cũng tương tự nhóc Granta…
“Có lẽ là nó cần 1 2 ngày gì đó mới có công hiệu.”
“Vâng, em cũng nghĩ thế.”
Tôi đoán các em ấy cũng tự trấn an mình như tôi vậy…
“Vậy giờ chúng ta đi tiếp đi, cũng sắp tới con đường dẫn tới Heil rồi.”
“Vâng.”
Chúng tôi cứ thể di chuyển tiếp thêm 2 tiếng nữa.
Chợt tôi nhận ra có gì đó trước mặt nên liền ra hiệu cho tất cả dừng lại.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Có vẻ như chúng ta đã bị bao vây rồi.”
Đúng như tôi nghĩ, con đường phía trước dẫn tới Heil và Orogai đã bị binh lính trong thị trấn phong tỏa…
“Tệ rồi đây…”
Granta thay đổi sắc mặt hẳn khi thấy toán lính.
“Phải có tầm 40 lính chặn đường chúng ta.”
Thật dễ dàng để nhận ra trong đám lính đó, một cậu nhóc với mái tóc xù đang ngồi trên một cái ghế để chờ chúng tôi tới.
“Thằng này thù dai nhỉ.”
“Hay chúng ta gọi thầy dậy đi.”
“Vô ích thôi, ổng đã sỉn rồi thì trời gọi được.”
Tôi quay lại nhìn người mà chúng tôi cho rằng có thể đưa tất cả vượt qua 40 người lính kia hiện đang nằm ngủ chảy cả dãi trên xe kéo…
Tệ thật, đây là con đường duy nhất dẫn chúng tôi tới Heil và Orogai, nhưng nó lại bị chặn mất.
“Hay chúng ta cứ xông ra đại đi.”
“Đó là 1 ý kiến tồi đấy. Nghe đây Granta, em có thể đánh đấm giỏi, nhưng nó không có nghĩa là chúng ta có thể chọi lại 40 người đâu.”
“Không, ý em là em sẽ thử đàm phán với thằng kia xem sao.”
“Đàm phán?”
“Uhm, chuyện này là do mâu thuẫn giữa 2 chúng em, nếu như em quỳ xuống van xin hắn, thì có lẽ hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta.”
Một ý kiến hay, tuy nhiên phần quỳ xuống van xin nghe có phần hơi mất sỉ diện một tí. Có lẽ khi Granta quỳ, tôi cũng sẽ quỳ theo với em ấy.
“Anh nghĩ chúng ta cũng không còn cách nào nữa, thôi thì theo ý em xem sao.”
Tôi miễn cưỡng đồng ý với ý kiến đấy, dù trong lòng có hơi áy náy.
Khoác lên mình bộ áo giáp bóng bẩy, tay cầm một thanh kiếm có khắc kí hiệu của gia tộc Bulzer, cậu nhóc với mái tóc xù cười thật hả hê khi thấy chúng tôi tự nguyện xin hàng.
“Cuối cùng các ngươi cũng chịu thừa nhận sự vĩ đại của ta rồi đúng không?”
“Vâng, thưa Bulzer-sama.” – Granta trong tư thế vừa quỳ vừa cúi đầu cất tiếng trả lời
Em ấy thật sự có thể quỳ xuống như thế sao…
“Đừng gọi là Bulzer-sama, mà hãy gọi là Issei-sama hiểu không?”
“Vâng, thưa Issei-sama.”
“Phải, phải, đúng thế đấy, haha.”
“Vậy là giờ ngài đã tha thứ cho lỗi lầm mà tôi gây ra cho ngài rồi đúng không?”
“Chưa đâu, ta vẫn chưa thỏa mãn.”
“Còn hai đứa con gái đi chung với mày nữa, cả 2 cũng quỳ xuống và gọi Issei-sama đi.”
2 cô bé đang đứng nhìn Granta và tôi quỳ nãy giờ bỗng giật nảy người lên khi nghe Issei gọi.
Phút chốc, Granta ngóc đầu lên, tôi có thể thấy cơn giận dữ đang bắt đầu nổi lên trong mắt em ấy.
“Thưa ngài, họ không liên quan gì tới mâu thuẫn giữa chúng ta cả, nên họ cũng không cần thiết phải làm thế.”
“Hả? Ý mày vậy là sao?”
“Được rồi, vừa không muốn quỳ, vừa muốn rời khỏi đây… vậy thì đấu với ta một trận đi.”
“Đấu với ngài một trận sao?”
“Đúng thế, một trận đấu 1 đối 1. Tuy nhiên, chỉ có ta được sử dụng vũ khí. Ngươi đồng ý thì chúng ta có thể tiến hành ngay.”
1 đối 1 giữa hạng F và hạng B lại còn không cho xài vũ khí? Điên rồi, làm sao có thể chứ!
“Đừng, đừng chấp nhận nó Granta.”
“Không sao đâu Shinji-san.”
Granta đứng dậy, chấp nhận cuộc quyết đấu đó, mặc kệ lời khuyên của tôi và Yuu. Em ấy không sợ chết sao?
Thế là cuộc đối đầu giữa Granta và Issei được tổ chức ở võ đài của gia tộc Bulzer.
Trong lúc chờ đợi Issei sắp xếp cho cuộc quyết đấu. Thì trong phòng chờ, tôi cố truyền lại mọi kiến thức cận chiến của mình cho em ấy, nhiều hết sức có thể.
Bỗng sắc mặt của em ấy thay đổi, tay đưa lên ôm ngực, hơi thở có chút nặng nhọc.
“Em ổn chứ?”
“Em cảm thấy lạnh trong người và khó thở quá.”
“Không lẽ là do tác dụng của dầu rồng?”
“Em không biết nữa, em cảm thấy không ổn lắm.”
“Thôi, hủy trận đấu đi, chúng ta sẽ tìm cách khác.”
“Không được đâu Shinji-san, chúng ta không thể rời đi được đâu, anh biết mà…”
Em ấy đặt tay lên vai tôi, khiến tôi cũng không biết nói gì hơn.
Lại một lần nữa, Granta tiếp tục từ chối lời đề nghị của tôi, em ấy quá cứng đầu.
Đưa Granta ra võ đài mà lòng tôi cứ thấp thỏm lo lắng. Nếu như em ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ tự trách mình suốt phần đời còn lại mất.
Yuu và Manato đứng ở vị trí khán giả thì không nhận ra Granta đang gặp vấn đề, hai em ấy đều ra sức cổ vũ Granta đánh bại Issei đi…
“Nếu cảm thấy không ổn, hãy đầu hàng, em hiểu chứ?”
“Vâng.”
“Hứa với anh đi Granta, đừng chết như thế…”
“Em sẽ không chết đâu.”
Lúc này, khuôn mặt của Granta vẫn bình tĩnh như chưa hề gặp vấn đề gì cả, em ấy đang cố kìm nén nó.
[Chết tiệt, tất cả là tại cái dầu rồng quái quỷ ấy, tôi đã sai lầm khi tin lời cô ta.]
“Lần trước là do tao không cẩn thận, nhưng giờ thì đừng hòng.”
Vũ khí mà Issei sử dụng là một cây thương vàng, mũi thương màu đỏ chói, ngù thương có kí hiệu Bulzer.
[Vậy ra đây chính là Thương, vũ khí đặc trưng của gia tộc Bulzer…”
Tôi cũng chuẩn bị tinh thần, nếu Granta sắp bị đánh bại, tôi sẽ chạy ra đánh gục Issei để cứu em ấy. Còn sau đó thì chỉ còn trông chờ vào điều kì diệu nào đó.
“Chuẩn bị đi, tao tới đây.”
Dứt lời, Issei lao tới áp sát Granta, một tốc độ nhanh hơn hẳn lúc nãy.
Ngay khi áp sát được, Issei liên tục đâm thương về hướng em ấy, tốc độ ra đòn của cậu ta cũng nhanh hơn hẳn so với bộ dạng lúng túng thất thần khi nãy.
Thật kì lạ, thằng bé này như thay đổi hoàn toàn vậy. Không lẽ là do tôi đánh giá thấp thực lực thực sự của Issei chăng…
Tuy nhiên, phản ứng của Granta cũng không phải vừa, tất cả đòn đánh của Issei đều bị Granta né sạch.
Nhưng, với việc cơ thể có vấn đề, tôi có thể thấy rõ Granta đã bắt đầu thở dốc khi cố né hết những đòn đấy.
“Mày né lắm thế, đứng yên cho tao xiên một cái xem nào.”
Dứt lời, Issei lại ra đòn liên tục, xem ra lần này cậu ta quyết tâm phải hạ cho bằng được em ấy rồi.
Có lẽ cảm thấy không thể né đòn mãi, Granta đã quyết định phản công, em ấy nhanh chóng chụp lấy cây thương của Issei trong khoảnh khắc ra đòn quá sâu của cậu ta.
Tay của Granta nắm chặt lấy cây thương, khiến Issei không thể thu nó lại được, em ấy đã có được lợi thế.
Nhưng Granta lại buông cây thương ra ngay sau khi cầm nó được một chút.
Granta lập tức lui ra xa để giãn khoảnh cách, sau đó đưa bàn tay vừa nắm cây thương lên và thổi nó.
Khói từ từ bốc ra từ cánh tay của em ấy.
Tôi lập tức nhận ra, đó không phải là cây thương bình thường.
“Granta, đừng nắm lấy cây thương nữa, nó không phải là một cây thương bình thường đâu.”
Cây thương mà chỉ duy nhất người được nó công nhận mới được phép cầm, điều này làm tôi nhớ tới…
“Đúng đấy, nó không phải là cây thương thông thường đâu, nó chính là Huyết Thương đấy.”
Huyết Thương? Không thể nào, tại sao một người như Issei lại là người được nó công nhận là chủ nhân cơ chứ.
“Đừng ngạc nhiên như thế chứ, Shinji-san. Tôi giỏi hơn là anh nghĩ đấy.”
Không thể tin được, tôi đã đánh giá quá thấp cậu ta rồi.
Giờ thì Issei có thể sử dụng Huyết Thương, còn Granta thì chỉ được sử dụng tay không, mà lại còn gặp vấn đề về sức khỏe nữa.
Tôi không nghĩ em ấy có khả năng thắng nào đó…
Issei lại tiếp tục lao tới, nhìn kỹ thì động tác ra đòn của Issei càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ và dứt khoát, còn Granta thì càng lúc càng chậm lại và thở nặng nhọc hơn lúc nãy.
Một đòn, hai đòn, ba đòn, rồi thì Granta cũng hết sức và lãnh trọn những đòn tấn công của Issei.
“Không, kết thúc trận đấu. Granta thua, thua rồi.”
Tôi hét lên.
“Bọn tôi chịu thua rồi, hãy dừng lại đi.” – Yuu hét lên
“Xin cậu hãy dừng tay lại.” – Manato cũng thế
Nhưng dường như, Issei hoàn toàn không nghe thấy, cậu ta vẫn liên tục ra tay với Granta, mặc cho em ấy đã trong tình trạng không thể chống cự được nữa.
“Chết tiệt!”
Tôi nhảy khỏi ghế chờ và lao thẳng tới chỗ Granta.
*Keng*
Ngay lập tức, 4 hộ vệ khác lao ra cản đường tôi lại.
“Cậu chủ có lệnh, không ai được phép can thiệp vào trận đấu này.”
“Khỉ thật!”
Họ đều là những người có đẳng cấp cao. Dù không muốn, nhưng vì mạng sống của Granta, tôi đưa tay lên chuẩn bị rút kiếm ra.
“Đấu với tôi, các người đều không có cửa.”
Khi tôi chuẩn bị rút kiếm ra, thì phía Granta có dấu hiệu lạ…
Em ấy quỳ xuống và nắm chặt cây thương của Issei.
“Đúng đúng, nắm chặt nó vào, nó sẽ giúp mày sớm cạn hết máu và chết nhanh thôi.”
“Máu của mày sẽ được làm dưỡng chất nuôi cây thương của tao và nó sẽ càng lúc càng mạnh lên.”
“Granta, buông nó ra nhanh đi! Em sẽ chết thật đấy!”
Tôi hét thật to.
Trên khán đài, Yuu và Manato cũng bị những hộ vệ khác chặn lại không cho xuống giúp.
Không ổn rồi, tôi phải nhanh chóng kết thúc việc này thôi.
Tôi rút kiếm ra, ngay lập tức tên hộ vệ cũng rút kiếm ra theo.
Chỉ trong khoảnh khắc 1 giây, hắn đã phải hối hận với hành động của mình khi kiếm của tôi lướt tới chém gãy kiếm của hắn.
3 tên còn lại sững người ra, chúng chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, lợi dụng điều đó, tôi lập tức lao tới giải vây cho Granta. Tuy nhiên, tôi chợt sững người lại…
Cánh tay đang nắm chặt cây thương của Issei bỗng sáng lên, ánh sáng tuy hơi yếu, nhưng cũng đủ để tôi nhận ra… đó là mạch năng lượng!
Không thể lầm đâu được, đó chính là mạch năng lượng, thằng bé đã thức tỉnh được nó!
“Cái gì, mày có mạch năng lượng rồi à.”
“Vậy thì có gì khác không? Mày vẫn thua dưới tay tao.”
“..K-không…”
“Hở?”
“…M-mày nhầ-m rồi… Tao sẽ không thua đâu.”
Granta ngước mặt lên nhìn thẳng vào Issei, vẻ mặt của em ấy khiến tôi giật mình… một vẻ mặt đầy sát khí.
Sát khí bỗng tràn ngập khắp võ đài.
Issei cũng bị áp đảo bởi vẻ mặt ấy, mồ hôi cũng tự tuôn ra trên mặt cậu ta.
Cây Huyết Thương đang yên lặng trong tay Granta bỗng rung lên cầm cập, như thể nó đang run sợ.
Nó rung lên, điều này làm cả tôi, Issei, đám hộ vệ, Yuu, Manato đều quên đi tranh chấp của mình mà tập trung vào nhìn nó.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của Issei.
Granta nắm chặt lấy cây thương, rồi đứng dậy, em ấy đứng yên một hồi lâu rồi cất tiếng nói
“…Biến đi…”
Sau đó buông cây thương ra.
Cây thương đang rung trong tay Granta, nay được buông ra, nó lập tức giật mạnh về phía Issei khiến cậu ta ngã lăn ra. Như thể nó sợ hãi khi Granta nắm nó và khi được buông ra, nó cố dùng hết sức còn lại để chạy thoát…
Đám hộ vệ chăm chú quan sát, nhưng vẫn không thể hiểu được tại sao cây thương lại như thế.
Còn tôi thì không, tôi đã trải qua rất nhiều trận chiến, vì thế tôi đã thấy được lí do vì sao cây thương rung lên.
Dù chỉ trong tích tắc, nhưng xung quanh Granta đã toát ra một luồng khí màu xanh trông như một ngọn lửa và nó chính là thứ khiến cây thương phải rung lên.
“…M-mày, rốt cuộc mày đã làm gì cây thương của tao vậy?...”
Đáp lại câu hỏi của Issei, chỉ là một sự im lặng hoàn toàn của Granta.
Tất cả mọi người trong võ đài đều im lặng, một sự im lặng đáng sợ.
Không ai biết nên nói gì sau khi chứng kiến sự việc này…
Bỗng cánh cửa mở tung ra, người đàn ông với mái tóc đỏ bước vào, đi sau ông là người cai quản của thị trấn này – Bulzer Alsei và toán lính.
“Trò chơi kết thúc, tất cả giải tán.”
Người đàn ông tóc đỏ nói to, giọng của ông khiến bọn hộ vệ chưa kịp hiểu gì cũng phải lui ra sau.
Rồi ông bước tới chỗ của Granta đang đứng và chạm vào.
“Thằng bé bất tỉnh luôn rồi.”
Em ấy đã bất tỉnh trong tư thế đứng yên… lại một điều kỳ lạ nữa của Granta mà tôi được biết.
Ông từ tốn bế Granta lên trên bàn tay rắn chắc của mình và quay lại nhìn về phía Issei, ông trừng mắt
“Này cậu bé, dám đánh học trò của ta, cậu cũng chán sống rồi. Nếu như không vì nể mặt thằng cha cậu, ta đã cho cả thị trấn này về cát bụi chỉ vì có một thằng khốn nào đó muốn đánh học trò ta.”
Issei đứng như tượng, cậu bị áp đảo hoàn toàn bởi ông.
“Còn đứng đó nữa, mau xin lỗi ngài Gilda mau đi!”
Alsei lên tiếng khi thấy con mình đứng yên. Người đàn ông quyền lực của thị trấn nay lại bảo con mình xin lỗi một người lạ, thật khó tin dù nó đang xảy ra trước mặt tôi.
Và rồi chính bản thân ông cũng cúi đầu xin lỗi liên tục trước người đàn ông tóc đỏ.
Tôi ngớ người ra trước sự việc kỳ lạ này.
Yuu và Manato cũng nhảy xuống từ khán đài để chạy tới.
Người đàn ông mà cách đó vài tiếng còn ngủ chảy ke trên xe để chúng tôi kéo đi, nay lại xuất hiện với bộ dạng không thể ngầu hơn được…
Chợt tôi nhớ ra một vài thứ về mái tóc đỏ đó.
Đó chính là mái tóc đỏ đặc trưng của gia tộc Asakura! Gia tộc đứng đầu trong lục địa người. Và người đàn ông này chắc chắn phải có một địa vị rất cao trong gia tộc đó, vậy nên ngay cả Bulzer Alsei cũng phải cúi đầu trước ông cũng là điều hiển nhiên.
Một cậu học trò với một bí ẩn về sức mạnh của mình, một người thầy với gia thế ngang với vua chúa một vùng, cùng đi với họ là hai cô bé học trò xinh xắn. Tôi cứ ngỡ nó chỉ xảy ra trong các cuốn tiểu thuyết thôi, nhưng không ngờ lại có ngày tôi được thấy nó tận mắt, thật may mắn.
“Cậu kia, ta thay mặt học trò của mình cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ chúng khi ta đang say giấc.”
“Dạ không, tôi có làm được gì to tát đâu ạ, xin ngài đừng quá khách sáo.”
“Ta đoán thằng nhóc này tính bỏ ta lại để đi nhưng cậu không đồng ý đúng không? Vậy là có ơn nghĩa với ta rồi.”
Ngài ấy thật sự đoán trúng hết…
Đây là một cơ hội tốt khi gặp người có quyền lực như thế, nên tôi quyết định xin chữ ký của ngài ấy.
Thật may mắn khi ngài ấy ký nó mà không hề chần chừ gì, lại còn tỏ ra vô cùng mừng rỡ khi được tôi nhờ ký tặng nữa chứ!
Sau đó, Alsei đã phải bồi thường 500 vàng, đồng thời cấp thêm 2 xe ngựa để chúng tôi có thể đi đường nhanh hơn.
Chúng tôi chia tay nhau sau khi tới đoạn rẽ về Orogai.
Ngài Gilda không chỉ ngầu mà còn rất hào phóng khi tặng tôi 100 vàng làm lộ phí đi đường nữa.
Sau lần này, tôi đã có mục tiêu của mình, đó là trở thành một người đàn ông như ngài ấy vậy. Hi vọng chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
----------------------------------------------------------------------------
Tôi tỉnh dậy và đưa mắt nhìn xung quanh.
Lần cuối cùng tôi còn nhớ đó chính là tôi đã bị tên Issei ấy đánh đến bất tỉnh. Và khi tỉnh dậy, tôi lại thấy mình đang nằm trong một cái lều.
Chợt một bàn tay thò vào trong lều và vén tấm màn ra. Ánh sáng bất ngờ ập vào khiến tôi không kịp phản ứng lại.
“Cậu tỉnh rồi hả, Granta.”
Một giọng nói trìu mến vang lên, sau đó cô gái tóc hồng bước vào bên trong lều, nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên trên trán của tôi.
“May quá, cậu hết sốt rồi. Hôm qua cậu sốt rất cao đấy.”
“…Sốt à… bây giờ là mấy giờ rồi vậy Yuu?”
“Giờ là 8 giờ sáng.”
8 giờ sáng sao… khi tôi đấu với tên ấy là tầm 4 giờ chiều.
Vậy là tôi đã bất tỉnh khá lâu rồi.
“Hôm qua trông cậu rất ngầu đấy.”
Ngầu? Bị đánh đến bất tỉnh thật sự ngầu lắm sao?
“Ý cậu là sao?”
“Ý tớ là… khoan, chờ chút đã… cậu không nhớ điều gì xảy ra hôm qua à?”
“Điều gì là điều gì? Có gì không ổn xảy ra hôm qua à?”
Yuu đang khiến tôi thấy tò mò, rốt cuộc hôm qua sau khi tôi bất tỉnh thì điều gì đã xảy ra nhỉ?
“Cậu suýt nữa thì khiến tên Issei hống hách ấy sợ đái ra quần đấy.”
“Cái gì? Tớ à?”
“Uhm, không những thế, hình như cậu còn thức tỉnh được mạch năng lượng nữa!”
Không thể nào… chuyện quái gì xảy ra với tôi khi tôi bất tỉnh thế.
Tôi cảm thấy hoang mang khi nghe Yuu kể về tôi như thế, cứ như là một nhân cách khác trong tôi đã trỗi dậy khi tôi bất tỉnh vậy… và còn mạch năng lượng nữa…
“Không lẽ đó chính là tác dụng của dầu rồng?”
“Tớ không nghĩ vậy đâu, tớ cũng thoa như cậu nhưng có thấy gì xảy ra đâu?”
Yuu nắm lấy tay và kéo tôi đứng dậy.
“Đi ra hỏi thầy xem sao.”
Tôi gật đầu, tình hình hiện tại hỏi lão già là chắc ăn nhất. Vì ngay cả tôi cũng không hiểu cơ thể tôi hiện tại đang bị gì nữa.
------------------------------------------------------------------------
3 người chạy lại chỗ một người đàn ông đang uống rượu.
Nhìn thấy chúng, ông đưa bình rượu xuống, mắt ông nhìn về hướng của cậu con trai.
“Ta biết nhóc tính nói gì rồi.”
Ông nắm lấy cánh tay phải của cậu ta, cẩn thận quan sát nó.
“Gồng tay lên, thử tưởng tượng dòng khí đang tràn đầy trên cánh tay xem.”
Phải mất gần 30 phút sau, tay của cậu mới có dấu hiệu phát sáng.
Những đường mạch từ từ hiện lên trên cánh tay của cậu.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, nhóc thực sự đã thức tỉnh mạch năng lượng rồi.”
Ông nhíu mày
“Thế này có phần hơi nhanh đấy… trừ phi nhóc thực sự là… à mà thôi.”
“Đợi ta một chút.”
Ông rời đi, để lại 3 người ngơ ngác nhìn nhau.
“Vậy là Granta đã có mạch năng lượng rồi, xin chúc mừng.”
Cô bé tóc hồng lên tiếng chúc mừng cậu, nhưng vẻ mặt lại có chút buồn bã.
Cô đang nghĩ nếu cậu ta có mạch năng lượng còn cô thì không, có lẽ cậu sẽ bỏ cô lại mất.
Đọc được suy nghĩ của cô, cậu trấn an.
“Đừng lo Yuu, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu, cả cậu nữa Manato. Chúng ta là một gia đình mà.”
“Đúng thế, Granta và chúng ta sẽ luôn bên nhau mà, chúng ta là gia đình của nhau mà.”
Gia đình… đó là thứ mà cô khao khát. Cô đã muốn họ mãi là gia đình của mình, cô không muốn rời bỏ họ cũng như bị họ rời bỏ…
Và khi người trong gia đình thành công, đáng lẽ cô phải mừng mới phải.
Vì thế cô gạt đi những suy nghĩ bi quan đấy.
“Tớ xin lỗi. Chúc mừng cậu nhé, Granta!”
“Uhm.”
“Mở tiệc ăn mừng đi.”
“Đúng đó, phải mở tiệc mừng Granta có mạch năng lượng nào.”
Họ nhất trí sẽ cùng nhau mở tiệc mừng cậu có mạch năng lượng.
Buổi tối hôm ấy là một buổi tối hạnh phúc đối với cậu.
Sau bữa tiệc mừng, người đàn ông lấy ra một vài cái lá kỳ lạ đưa cho cậu.
“Đây được gọi là lá Mana. Người ta dùng nó để xác định thuộc tính của mạch năng lượng đấy.”
“Thuộc tính?”
“Là tính đặc trưng của mỗi mạch năng lượng. Các thuộc tính chính như : Hỏa, thủy, thổ, mộc chẳng hạn.”
“Nói đơn giản hơn, thuộc tính hỏa sẽ học được phép thuật cao cấp của hệ hỏa, nhưng không thể học được phép cao cấp của hệ thủy hoặc mộc được vì nó không phù hợp với thuộc tính của mạch. Nếu quá cố gắng sẽ dẫn đến vỡ mạch năng lượng và tàn phế suốt đời.”
“Thế giờ tôi phải làm gì?”
“Rất đơn giản, hãy khởi động mạch năng lượng, sau đó đưa dòng khí của mạch truyền vào chiếc lá. Nó sẽ cho nhóc biết thuộc tính của nhóc là gì.”
“Hay thế à? Để tôi thử xem sao.”
“Để ta làm mẫu cho xem.”
Ông cầm lấy chiếc lá, mạch năng lượng trên cánh tay ông phát sáng.
Cái lá rực cháy ngay sau đó.
“Đây chính là thuộc tính Hỏa.”
“Được, vậy tới lượt tôi.”
Cậu nuốt nước bọt, tim cậu đập thình thịnh, đầu cậu hi vọng không phải mạch của mình là thuộc tính quái đản nào đó…
Cầm chiếc lá trên tay, mạch năng lượng cậu sáng lên. Cậu từ từ truyền khí của mình vào trong chiếc lá.
Vài giây sau, chiếc lá từ màu xanh biếc từ từ chuyển thành màu đen.
Người đàn ông có chút giật mình khi thấy chiếc lá hóa đen.
Nhưng ông còn bất ngờ hơn… khi chiếc lá bốc lên một làn khói trắng, rồi một ngọn lửa xanh xuất hiện nuốt chửng lấy nó.
“Vậy là sao? Vậy là thuộc tính của tôi là gì?”
Cậu buông chiếc lá xuống, ngọn lửa xanh cũng tắt ngay sau đó.
Kỳ lạ thay, chiếc lá không bị thiêu trụi, nó chỉ bị biến thành màu đen mà thôi.
“…Thuộc tính của nhóc… chính là Bóng Tối…”
“Bóng tối?”
“Phải, thuộc tính Hắc.”
Cô nhóc tóc nâu đang chăm chú quan sát ngọn lửa xanh đẹp đẽ sau khi nghe thầy mình nói về thuộc tính bóng tối thì ngước mặt lên
“Thuộc tính bóng tối ư? Con từng nghe nói rằng thuộc tính đó đã không còn xuất hiện nữa rồi mà?”
“Đúng, đã 16 năm kể từ khi đại chiến kết thúc, ta chưa từng nhìn thấy thêm bất cứ ai có thuộc tính này xuất hiện nữa.”
“Vậy thuộc tính của tôi rất hiếm đúng không?”
Mắt cậu sáng rỡ lên khi biết thuộc tính của cậu thuộc dạng hiếm, đó là một tin vui.
“Rất hiếm đấy.”
“Wow, tuyệt vời!”
2 cô bé xúm lại bên cậu
“Ngọn lửa xanh ấy đẹp quá, cậu có thể tạo ra nó thêm lần nữa được không? Tớ muốn nhìn nó thêm.”
“Tớ cũng thế đó, tạo ra nó đi Granta.”
“Được rồi, được rồi, bình tĩnh.”
Cậu giơ tay phải lên, mạch năng lượng sáng lên và ngọn lửa dần dần được hình thành trên tay cậu.
[Có vẻ không quá khó để tạo ra nó nhỉ?] – đó là những gì cậu nghĩ.
3 người họ hồn nhiên quan sát kỹ ngọn lửa mà không để ý tới người đàn ông đang đứng sau lưng họ.
Ông đang có một linh cảm không tốt.
Chỉ thuộc tính hắc thôi cũng đã khiến ông ngạc nhiên rồi, lại còn thêm ngọn lửa đó nữa.
Ông trau mày nghĩ
“Không thể nào… không thể là nó được.”
Khi nhìn vào ngọn lửa xanh ấy, trong đầu ông chỉ nghĩ tới một thứ. Thứ mà ông từng đọc được trong một tài liệu cổ về những ngọn lửa của gia tộc Asakura.
Ông từng chú ý tới nó, một ngọn lửa màu xanh, có màu sắc khác biệt so với những ngọn lửa thông thường khác. Thứ được gọi là chỉ tồn tại qua những lời đồn hay trong truyền thuyết.
Nó được gọi là : Ngọn lửa của sự phẫn nộ…
Và cậu nhóc kia… rốt cuộc là cậu ta đã trải qua điều gì để có được nó…
------------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó, trong một tòa lâu đài hùng vĩ và cổ kính.
Người đàn ông trung niên khoác lên mình bộ trang phục được may bằng thứ vải cao cấp của thành Tora đang đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ. Trên bộ trang phục có đính những viên kim cương chói lóa.
Ông đang ngồi trên ngai vàng của tòa thành rộng lớn này, đầu đội vương miện, tay cầm một chiếc cốc chứa đầy rượu thượng hạng.
Ông đưa chiếc cốc lên môi và nhấp nó thật nhỏ nhẹ, cảm nhận hương vị tuyệt hảo của rượu lan khắp nơi trên lưỡi và cuốn họng ông.
Cảm nhận rượu, cảm nhận sự hạnh phúc khi là một vị vua, cảm nhận sự yên bình của đất nước trong giai đoạn được ông trị vì.
Ông thầm cảm ơn các thần linh đã giúp ông được như thế này.
Nhưng rồi giây phút hạnh phúc của ông đã bị cắt ngang.
Một gã phù thủy tự tiện xông vào quỳ xuống trước ông, binh sĩ lập tức đuổi theo lôi gã đi.
“Thưa đức vua, thần muốn bẩm báo một điều cực kỳ quan trọng đối với ngài.”
Ban đầu ông tính ra lệnh cho binh sĩ bắt giam gã, nhưng khi nghe gã nói, ông giơ tay ra hiệu binh lính dừng lại và thả gã phù thủy ra.
“Nói đi.”
Ông ra lệnh
Gã phù thủy lấp bấp
“…B-bẩm đức vu-a… N-nó đã… trỗi dậy rồi ạ…”
“Nó” – chỉ một chữ “nó” cũng đã khiến ông nhận ra điều gì vừa xảy ra.
Ông đứng ngay dậy, mặt ông cau lại
“Ngươi nói cái gì!”
“Chúng thần đã kiểm tra 2 – 3 lần rồi, không thể lầm được… nó đã trỗi dậy rồi… dấu hiệu đã xuất hiện…”
“…V-vậy là… họ đã thất bại rồi sao…”
“..V-vâng…”
Ông ngồi phịch xuống, khuôn mặt ông trắng bệch ra, mồm ông lẩm bẩm
“Thất bại rồi sao… thất bại rồi sao…”
Ông ngất đi trong sự hoảng loạn.
Các binh sĩ lẫn gã phù thủy đều hốt hoảng khi đức vua của họ ngất đi, tất cả đều vội chạy lên đỡ đức vua của mình.
-----------------------------------------------------------------------
Cũng lúc đó.
Cô gái với thân hình như học sinh cấp hai đang dạo chơi cùng với 2 hộ vệ của mình.
Nhưng nhìn kỹ thì chỉ có một mình cô chơi…
Hai người còn lại, cả hai bọn họ đều lo lắng khi thấy cô chạy nhảy tung tăng với đôi chân đất của mình, nếu cô bị ngã họ có thể sẽ hối hận và òa khóc khi để vị thần của mình bị thương và dơ ở chân mất.
“Feldin-sama, xin người hãy mang dép vào đi ạ!”
Họ khẩu cầu cô bé.
“Không, ta thích đi chân đất hơn. Chỉ khi đi chân đất ta mới có thể đồng bộ được với tự nhiên được.”
Bỗng cô bé chợt dừng lại.
Cả hai hộ vệ cũng dừng lại theo cô. Họ đang nghĩ có khi nào cô vừa đạp trúng “mìn” do động vật quanh đó để lại không.
Họ nhìn nhau và sau đó, người con gái vội chạy lại gần cô bé, tay cô cầm theo một chiếc khăn trắng.
“Feldin-sama, người hãy giơ chân lên đi, tôi sẽ lau sạch nó cho người.”
Nhưng cô gái nhanh chóng bị bàn tay vị thần của mình cản lại
“Không cần đâu.”
Vị thần của cô bỗng nghiêm túc lạ thường.
Rồi cô bé quay đầu lại hỏi
“Các ngươi đều thích những ngọn lửa phải không?”
Một câu hỏi bất ngờ. Họ lúng túng trả lời.
“V-Vâng, đúng ạ. Có chuyện gì không ạ?”
Một nụ cười ma mãnh xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
“Sắp có chuyện vui xảy ra rồi đây…”
Nói rồi, cô bé quơ tay, ngay lập tức một cột lửa khổng lồ xuất hiện.
Cô bé nhảy lên nó rồi vội gọi hai hộ vệ của mình.
“Theo ta.”
Và họ đáp lại “Vâng”.
3 người cưỡi lên cột lửa.
Vài phút sau bóng của họ dần dần biến mất sau hàng cây.

Related Posts:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét