Sau cùng, sự ích kỷ của Mikene đã được bố mẹ cô chấp thuận một cách dễ dàng.
Thật ra, từ lâu hai người đã luôn lo lắng cho con gái mình rằng cô chưa bao giờ nhắc đến khao khát gì của bản thân, họ thực sự thấy vui khi Mikene nói cô muốn quay trở lại trường học.
Tất nhiên, hai người cũng sẽ yên lòng nếu cô được ghả cho người họ đã chuẩn bị, nhưng mong muốn của cô con gái dễ thương ngay lập tức trở được ưu tiên khi họ biết được.
Nhờ chuyện đó, khoảng thời gian ngắn trước khi Mikene trở lại trường trôi qua một cách vui vẻ.
Cậu út trong nhà, giờ là con trai cả, đang được vị quản gia đầy trách nghiệm kèm cặp riêng, nên phải vắng mặt trong cuộc sum họp gia đình hạnh phúc, mà chẳng có ai hay biết rồi lo lắng có lẽ bởi cậu đã luôn ở lỳ trong phòng mình cả ngày trước đây.
Riheed vừa nghe Mikene giảng những kiến thức cơ bản về ma thuật hiện đại, vừa không ngừng nghĩ làm sao để đọc được đống sách ma thuật trong trường cô.
Cuối cùng cậu nảy ra một ý.
“Nếu tôi trở thành học sinh của trường thì tôi sẽ được phép vào thư viện!”
Riheed hét lên như thể mình vừa nghĩ ra phát hiện của thế kỷ. Mikene đứng cầm sách giáo khoa, ngạc nhiên nhìn Riheed.
“Errr, tôi không nghĩ điều đó khả thi đâu.”
“Hả, tại sao?”
Ý tưởng tuyệt đỉnh của mình bị gạt phắt, Riheed kêu lên.
“Tuổi của Riheed-san cao quá.”
“Tưởng gì to tát! Thế này thì sao!?”
Riheed cười, cùng lúc giương cây trượng của mình lên, niệm một phép ngắn.
Một đám khói xuất hiện kèm theo tiếng *pop*, bao lấy xung quanh Riheed.
Sau một hồi đám khói tan dần, Riheed xuất hiện trở lại với vẻ ngoài của mình khi mới là một thiếu niên.
“Nhìn này! Như vậy thì không còn vấn đề gì đúng chứ!?”
“Ư-ừ..”
Mikene bị choáng ngợp, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Tôi chỉ cần làm bài kiểm tra nữa thôi phải không!? Với đống kiến thức có được qua nhiều năm, một bài thi trẻ con sẽ dễ dàng thôi!”
Riheed ưỡn ngực đầy tự tin.
“Errr, cậu vẫn phải chờ gần một năm mới vào được trường mà?”
“...!?”
Riheed hét không thành tiếng.
“Th-thực sự không có đường tắt nào bỏ qua được một năm đó cả.”
Mikene cố giải thích cho Riheed trong khi liên tục bị cậu làm cho ngạc nhiên.
“Đến mức này rồi thì không còn cách nào khác…”
Đôi mắt lộ rõ sự nguy hiểm, Riheed lẩm bẩm kế hoạch tuyệt đỉnh mình vừa nghĩ ra.
“Phải rồi, đúng thế! Một đàn anh năm hai chuyển trường giữa chừng! Tôi cá họ có vài mối quan hệ với gia đình hoàng tộc của một đất nước...nào đó..”
Mikene nhận ra đúng là có thể vào được trường nửa chừng nhờ các mối quan hệ, cùng lúc cô cũng tự hỏi là anh chàng pháp sư kỳ lạ trước mắt mình sao lại có ý tưởng như thế được.
“Hoho! Chỉ cần như vậy là ổn!”
Không liên quan đến nghi ngờ của Mikene, Riheed nhìn lên trời nhắc đi nhắc lại ba từ ‘sự liên kết’ như đang gọi thứ gì.
Đột nhiên cậu cầm bút lông lên, xé ra một trang giấy vừa dùng để học, rồi bắt đầu viết gì đó trong lúc lầm rầm.
“Tới kẻ liên quan, ngươi còn sống chứ? Hãy ký vào miếng giấy này mà đừng nghe gì cả. Từ Riheed.”
Riheed, vừa hoàn thành tờ giấy đầu với chữ viết xấu tệ, chuyển sang tờ thứ hai.
“Tới kẻ có liên quan, dù rằng ta đã không thấy khuôn mặt xinh đẹp của ngươi trong một thời gian dài, ta vẫn gặp ngươi trong những giấc mơ. Nhưng ta vẫn muốn có một cuộc hẹn với ngươi vì không gì hơn được thực tại. Tiện thể cho ngươi biết, lần này ta cần phải vào một ngôi trường ma thuật, nếu ngươi không phiền ta muốn có được một lợi thế, và sẽ vô cùng biết ơn nếu lá thư giới thiệu ta đính kèm đây được ký. Từ Riheed.”
Sau tờ thứ ba, bức thư Riheed viết khi thì súc tích, lúc lại có những lời khen dài ngoằng.
Cứ như vậy nhiều bức thư được hoàn thành. Cậu đi ra giữa khu vườn, vẽ một vòng tròn ma thuật với cây trượng của mình.
Khi vẽ xong, Riheed bắt đầu dồn sức mạnh ma thuật vào nó.
Sau đó, cậu dậm cây trượng xuống một góc của vòng tròn, một vầng sáng chói lòa phát ra từ trung tâm.
Ánh sáng mờ dần, rồi ở giữa vòng tròn, là một con rồng khổng lồ... à không, không phải rồng, chỉ là một con chim to đùng đang dang cánh nhìn Riheed.
“Tôi đã không được triệu hồi trong một thời gian dài, có điều gì ngài cần ở tôi, thưa chủ nhân?”
“Ừ phải, lâu rồi không gặp, Mook. Lần này ta muốn ngươi chuyển giúp ta vài bức thư.”
Mikene kinh ngạc đứng nhìn cuộc trò chuyện giữa một con người và một con chim khổng lồ.
“Này này, ngài nhầm tôi với chim bồ câu hay gì đó à?”
“Ta muốn ngươi đến lãnh địa của hội ác quỷ và làng linh hồn, một người bạn của ta sống ở nơi đầy rắc rối và một tên ta còn không rõ ở đâu. Ngoài ngươi, Mook, ta còn biết nhờ ai?”
“Vậy chắc không còn cách nào khác rồi, trừ tôi ra, những chỗ đó còn đe dọa cả rồng ấy chứ.”
Mook nói, ưỡn ngực tự mãn.
Sau khi bỏ những bức thư vào cái túi trên cổ Mook, Riheed dặn.
“Có khả năng một trong hai tên đó không còn trên đời nữa, trong trường hợp đó hãy cứ lấy chữ ký của một kẻ nào đó nhìn có vẻ quan trọng. Khi ngươi xong việc, có lẽ ta không còn ở đây nên hãy đi tìm rồi đưa chúng cho ta.”
“Chúc may mắn, chủ nhân ích kỷ.”
Mook vỗ cánh, biến mất sau nháy mắt.
Mikene vẫn đứng đó nãy giờ, đầu óc cô đã dừng hoạt động giữa cuộc trò chuyện.
Và như vậy, con chim với câu chuyện đã thành câu hát, con chim mang lại chiến thắng, con chim của may rủi, con chim đã cứu thế giới, lời nhắn từ chúa, vua của bầu trời. Và cùng với tất cả những cái tên khác, mang những bức thư của chủ nhân nó đi khắp thế giới.
Rồi trở thành khởi nguồn cho một câu chuyện sôi động.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét