Đôi lời từ trans: mình là trans mới khả năng còn hạn chế nên sẽ có nhiều lúc sai sót với làm rất chậm + với bản eng khá sida nên có ra chậm mong mọi người thứ lỗi nhưng dù vậy mình sẽ quyết không bỏ và theo bộ này đến cùng mong mọi người ủng hộ nhóm mình để mình có thêm động lực làm.
------------------------------------------
Đã từ rất lâu chị ta đã có sức ảnh hưởng rất lớn rồi.
Mãicho đến tháng trước thì con người mới nhận được lời chỉ bảo từ chị ta.
Con người trong thế giới đó luôn tự quản lý lấy những phiền hà của mình.
“Không thể nào” tôi đã không hề chú ý đến nó.
Bởi vì con người ở thế giới đó luôn tự làm theo cách riêng của mình.
Con người.
Nếu nói mức sống của họ thuộc hàng cao cấp nhất trong các loài thì không ngoa tí nào.
Thậm chí tùy vào hoàn cảnh mà họ có thể hạ bệ cả thần.
Những người lớn lên trên thế giới đó chẳng hề khóc cũng chẳng cầu xin sự che trở từ một vị thần. Họ luôn tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình tại thế giới khắc nghiệt này.
Họ thậm chí còn chẳng biết mình sống trong hoàn cảnh khổ cực như thế nào. Nhìn từ bên ngoài cái nơi được gọi là Trái Đất ấy. Bọn họ sẽ thực sự nghĩ đây là một chốn thần tiên mà mình được các vị thần ban tặng, nhiều người còn cảm ơn chúa khi đã cho họ sinh ra ở đây.
Hài, đấy là một sai lầm nghiêm trọng trong nhận thức.
Những vị thần biết về những thế giới khác đều nhận ra đó là một tinh cầu khắc nghiệt đến lạ thường.
Sức mạnh thể chất thì bị giới hạn hơn mức bình thường. Đó là hiển nhiên khi mà không có sự hỗ trợ của ma thuật.
Vì vậy con người chỉ sống được trong 100 năm hoặc hơn nhưng đa số con người lại không thể niệm chú.
Thật đáng sợ mà.
Được sinh ra ở đây nóirõ rằnghọ không những không có ma thuật mà thậm chí còn chết sớm.
Một khóa đào tạo để giúp người từ thế giới khác sống được ở đây giống như một người đang sốngtrên các tầng mây cố gắngsống một cuộc sống bình thường dưới đáy đại dương vậy.
Không bị hoàn cảnh sống làm chùn bước, đó là lý do con người vẫn vươn lên làm loài top đầu về mức sống bởi vì họ biết tận dụng tốt năng lực của mình.
Có thể.
Loài mạnh nhất lại là kẻ yếu nhất.
Họ học về khái niệm của thế giới. Tạo dựng nên khoa học. Con người đã phát minh ra nhiều dụng cụ khác nhau và khiến cho nơi đây trở thành thế giới tiện nghi.
Vào thời điểm khởi nguyên, con người không hề biết gì về khoa học cả.
Cũng hiển nhiên thôi làm sao có cá thể sống nào có thể tự biết đến khoa học cơ chứ.
Ở thế giới mà sự can thiệp của thần vô cùng mỏng manh, sự khôn ngoan là một thứ gì đó vô cùng khó khăn mới có thể đạt được.
Nhưng nhờ sự nỗ lực của mình mà con người đã đạt được nhiều thứ ở thế giới này.
Họ đã làm được những thứ không tưởng. Có lẽ vì ở một thế giới khắcnghiệt mà con người đã tôi luyên được khả năng của mình.
Ở nơi mà sự can thiệp của thần khó chạm đến, thậm chỉ kể cả tinh linh cũng được coi là phi lí ở thế giới đấy.
Nơi đây vạn vật hoạt động đều theo một nguyên tắc nhất định.
Thần và tinh linh - những sinh vật có sức mạnh đáng sợ - cũng chả thể bẻ cong hay uốn cong sự thật và các hiện tượng tự nhiên.
Đúng vậy, nếu quan tâm đến nó thì bất kì ai cũng đều hiểu những logic như vậy.
Xưa kia con người sáng tạo ra lửa, bằng cách sử dụng logic con người đã mở ra cánh cửa khoa học.
Thậm chí giữa các vị thần cũng bất đồng quan điểm về việc con người dùng logic, và rồi nhiều cuộc thảo luận đã nổ ra. Nó là cuộc chiến lớn nhất xảy ra giữa các vị thần cai quản thế giới này.
Tôi chẳng quan tâm cuộc chiến đó kết thúc như thế nào.
Bây giờ, con người đang thể hiện những khả năng phi phàm ở thế giới của mình.
Hiệngiờ thì vẫn ổn. Nhưng nếu trong tương lai mà họ can thiệp đến thế giới khác thì sẽ bị trừng phạt bởi thần linh. Điều đó có nghĩa là con người sẽ được chiêm ngưỡng sức mạnh thần linh nhờ vào sức mạnh khoa học của mình.
Lúc ấy một số vị thần đã tự hỏi thế thì con người sẽ vẫn được xem như con người hay là các bán thần.
Trong cái thế giới của thực tế này, con người chống đối lại các vị thần với thứ được gọi là khoa học. (TL: ý của câu này muốn nói, khoa học là thứ giải mã các hiện tượng siêu nhiên những thứ vốn được cho là tạo ra bởi các vị thần)
Những điều kì lạ và trái với tự nhiên đều không tồn tại.
Đó là tại sao con người sống trong thế giới có thể tồn tại mãi mãi.
Ở những thế giới khác được tạo bởi thần, họ cố triệu hồi con người tới đây, nhưng không ai có khả năng làm điều đó.
Bởi vì cái giả phải trả thì quá lớn.
Họ không biết chuyện gì sẽ diễn ra nếu họ cố triệu hồi con người tới đây.
Nói dễ hiểu thì tương lai giống như một con đường đi đầy ngã rẽ, con đường mà mình chọn sẽ dẫn tới đâu chẳng ai có thể biết được cả.
Thi thoảng sức mạnh to lớn lại được kẻ yếu nhất đạt được. Đối với các thế giới khác thì để có được thứ sức mạnh to lớn ấy là một chuyện vô cùng hiếm và chỉ có một vài người trong số họ làm được.
Ở thế giới của chị ta đang xảy ra vấn đề. Một phần là do cách quản lý đầy vấn đề của chị ta. Tuy hiện tại đã xảy ra nhiều vấn đề nhưng vẫn chưa có vấn đề nào lớn cả.
Vì thế tôi đã từ chối yêu cầu của chị ta.
Không một lí do chính đáng, hay có sự cố bất ngờ gì để gửi một con người đến thế giới khác? Chị ta đùa tôi chắc.
Nhưng rồi chị ta đã nói một điều gì đó rất thú vị.
Sẽ ổn thôi nếu đó không phải là con người.
Đó là những điều chị ta nói.
Tôi hỏi chị ta thì được biết có loài được gọi là con ngừi ở thế giới do chị quản lý. (TL: Hyuman = con ngừi, đây là một chủng loài giống người do bà thần này tạo ra thôi)
Cơ bản chủng loài này giống với con người nhưng đã được chị ta chỉnh sửa để phù hợp tồn tại.
Khi tôi kiểm tra thì quả thật là vậy.
Cách nói lái của con ngừi thì lại càng trầm trọng hơn, nó chả khác là bao so cách gọi là con người.
Khả năng thể chất của họ thì yếu hơn con người, thay vì giống với quỷ, họ lại là những con ngừi hiền hậu.
So với con người, thì con ngừi lại thiên nhiều về con gái hơn. Ma thuật của họ dễ dàng cường hóa cơ thể.
Cũng dễ hiểu thôi. Chị ta là kẻ cuồng gái mà nên sẽ ưu tiên cho nữ giới thôi. Cũng có thể nói rằng con ngừi yếu hơn và không đạt được những điều phi thường như con người được.
Với chị ta thì đó là cải tiến nhưng thực ra nó lại thảm hại hơn về chất lượng.
Đặc biệt là chị ta nghĩ cái quái gì khi lại ban cho nữ giới xuất chúng như vậy?
Không lẽ vì chị ta là nữ giới?
Nah, đúng kiểu chị ta khi tạo ra những thứ như vậy. Tôi chưa bao giờ thấy ai lại tạo ra quy tắc như vậy cả.
Tôi chả hiểu chị ta đang làm cái trò khỉ gì.
Dẫu sao thì, những con ngừi đó cũng đang sống trong thế giới này.
Tại Nhật Bản cùng với những đứa con của mình.
Có vẻ họ cũng nhận một chút phúc lành từ chị ta.
Mặc dù, cách mà chị ta làm điều này thì, nói sao nhỉ? Ít nhất có thể nói là tuyệt vời.
Không giống tài giỏi mà là gian xảo.
Không giống khéo léo mà là cáo già.
Và tôi thì không hề đồng tình với cái cách chị ta đang quản lý chút nào.
Chẳng lẽ trong lúc cùng quản lí nhiều thế giới khác nhau, đâu đó trong chị ta đã thay đổi?
Chị ta không phải loại người hay làm mấy chuyện này.
Và dĩ nhiên tôi cũng phản đối thứ gọi là tai nạn để lấy cớ vận chuyển người thế giới khác tới.
Đưa một người từ thế giới này đến thế giới khác rất đơn giản.
Nhưng nó chẳng hứng thú chút nào cả.
Vì sao?
Vì làm thế họ sẽ chết.
Những người được chuyển đó sẽ khó có thể thích ứng được thế giới mới như thế giới ban đầu của mình.
Mà cho dù ngay cả khi họ thích ứng được đi nữa thì những việc họ làm ảnh hưởng tới thế giới cũng hầu như không tồn tại. (TL: câu này hoang mang vỡi)
Ma sói yukionna là một ví dụ nổi tiếng, một phát hiện bất ngờ về một cá thể sống to lớn.
Tuy chuyện này sẽ gây nên một sự náo loạn nhưng đến cuối chúng không phải là tạo nên những điều mới lạ.
Tất nhiên là trong những lần xuất hiện hiếm hoi như vậy, các vị thần sẽ cung cấp giúp đỡ cho con người để có thể đối phó các trường hợp đấy.
Thậm chí nếu chúng có thể sinh tồn. Chúng cũng chẳng thể làm gì được con người. Và nhờ nhận được sự che chở của các vị thần mà chúng được sống trong hòa bình.
Về vấn đề đó đã có rất nhiều tranh luận về nó.
Và chị ta có vẻ dường như đang dùng đấy để làm cái cớ.
Nếu ở Trái Đất, họ đã có thể thích ứng được thì với sự triệu hồi của chị ta họ có lẽ sẽ có những cống hiến tuyệt vời.
“Nhưng họ đang sống trong thế giới này đúng không? Vậy nên nếu được triệu hồi tới thế giới khác có nghĩa là họ sẽ phải vứt bỏ mọi thứ, chị có thể cung cấp điều kiện để họ đồng ý à?”
“Ông luôn thế này à? Chú ý này nọ, không cần thiết phải thế đâu.”
“Tôi nói chị này, chị cứ ích kỷ như thế tức là đang gây sự với tôi đấy. Tôi sẽ không tạo cổng và chị sẽ không có được sự cho phép để dịch chuyển đâu.
“Ta hiểu, không như ta sẽ đưa ra những quyết định ích kỉ đâu. Ta đã thảo luận với Misumi rồi. Bởi họ đã triệu hồi tới nơi khác khá lâu rồi nên họ sẽ không từ chối đâu.”
“Fumu, tôi hiểu rồi, họ đã dịch chuyển một lần. Trong trường hợp đó người sẽ bị triệu hồi lần này là con của họ nhỉ?”
Không ai có thể chịu được 2 lần triệu hồi cả.
Nhưng nếu đó là con người thì đó lại là một câu chuyện khác.
“Ông chỉ cần tạo cổng thôi. Chuyện còn lại cứ để ta xử lý.”
“Không được. Đợi tới tháng Giêng, tôi sẽ tạo cổng. Và lúc đó tôi cũng sẽ có mặt cùng với chị.”
“Ông không tin tưởng ta à?”
“Dĩ nhiên. Chúng ta đang nói tới việc triệu hồi con người đấy. Với những lời của chị nghe thật gian mà. Tôi khó mà có thể tin được”
“Ông dám nói thế với vị thần sáng tạo, trong khi ông chỉ là một Nguyệt Thần à?“
“Thần sáng tạo thì ngon lắm à? Chị nên rút lại những lời đó đi, chị đang ngày càng trở nên tự phụ đấy. Công việc của chúng ta là như nhau. Ai cũng đều cần thiết cả và chúng ta nên làm là kính trọng nhau chứ không phải như chị. Chỉ vì chị là một nữ thần cấp cao, nên chị cảm thấy khó chịu khi người khác thuyết giáo với mình à.”
“Ai quan tâm chứ? Giờ ông cứ từ từ mà suy nghĩ. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào tháng Giêng.”
Cảm giác bị người khác thuyết giáo, chị ta liền kết thúc cuộc trò chuyện và biến mất.
Yareyare.
Nhớ lại cuộc trò chuyện với chị ta, tôi thở dài một hơi.
Hôm nay là ngày đấy.
Thời điểm thích hợp để tạo ra cánh cổng kết nối với thế giới khác.
Có một ngày tôi đã đi gặp những đứa trẻ của nhà Misumi được chị ta đề cử.
Bởi vì chúng sẽ là một trong những ứng viên được chúng tôi chọn để triệu hồi đi thế giới khác.
Ba đứa con của nhà Misumi theo thứ tự là gái, trai, gái.
Người chị cả thì sức chịu đựng kém, sức mạnh vật lí thì ở mức bình thường, tuy chỉ có kinh nghiệm trong mỗi Judo nhưng cô bé lại là một thiên tài trong lĩnh vực này.
Từ cơ thể của cô bé, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của một vị thần.
Có vẻ như nhờ sự bảo vệ từ sức mạnh của thần mà sức mạnh vật lí của cô bé ở được mức bình thường. Còn về Judo thì có là do kết quả của quá trình tập luyện của mình. Cô bé đang trong thời điểm nở rộ tài năng của mình mà.
Tuy nhiên cô bé lại không muốn nhắm tới các trận đấu đỉnh cao. Mà muốn vào đại học và trở thành bác sĩ.
Mối quan hệ của cô với người khác cũng diễn ra rất tốt.
Cô em út thì có cơ thể yếu ớt. Cô bé cũng học Karate và cũng đầy tài năng trong môn này.
Tôi không cảm nhận được sức mạnh nào trong cô bé cả.
Tuy nhiên, dù vậy thì cô bé vẫn được sinh ra khỏe mạnh, có lẽ nhờ vào việc cha mẹ cô đã thích ứng với môi trường ở đấy.
Bởi là con út nên cô ấy nhận được nhiều tình yêu thương từ gia đình mình. Gia đình và bạn bè luôn nuông chiều cô ấy.
Thậm chí kể cả khi sắp có bài kiểm tra và bị áp lực học hành từ kì kiểm tra thì cô vẫn tươi tỉnh đón nhận nó.
Bây giờ cô chưa có bạn trai, cũng phải thôi, cô đang ở độ tuổi mơ mộng về những mối tình đẹp mà.
Và đứa con trai duy nhất.
Giống với người mà chị ta đã đề cập đến.
Tôi không biết chị ta đã nói chuyện với họ bằng cách nào.
Nhưng cậu ta rõ ràng khác với người chị và người em của mình.
Chị cả thì được bảo vệ nhờ sức mạnh nữ thần, cô em út thì được sinh ra khi cha mẹ đã thích ứng được với thế giới mới.
Cậu ta có sự xuất hiện như một người từ thế giới khác và trông thật yếu ớt.
Nếu cậu ta có chết vài lần đi chăng nữa thì đó cũng chẳng phải là chuyện gì lạ cả. Có lẽ vượt qua được tuổi thơ ấu của mình đã là một kỳ tích với cậu.
Nói theo một cách tệ, thì cậu là người kế thừa được nhiều đặc điểm của cha mẹ mình nhất.
Trên thế giới này chắc chả tìm được ra ai giống cậu ta với một khuôn mặt giống người Nhật Bản như vậy.
Cậu ta thừa hưởng hết những điểm yếu kém của cha mẹ mình.
Có lẽ cậu ta không biết gì cả nhưng cậu ta đang đi trên con đường đầy bất hạnh.
Từ những thông tin mà chị ta cung cấp cho khiến tôi không khỏi thốt lên.
Người chị cả và cô em út là hai tồn tại đặc biệt. Họ khiến cho những người xung quanh mình phải cảm thấy ghen tị, nhưng chỉ có duy nhất cậu là một con người đầy tầm thường.
Nhìn nhận theo một mức độ nào đó thì cậu ta thật tuyệt vời. Tuy nhiên nếu nhìn vào những con số thì cậu ta chỉ có sức mạnh bình thường mà thôi.
Ở một thế giới mà không có gì kì lạ để bộc phát năng lực thì có lẽ cậu là người duy nhất thế.
Với lại, bởi vì cậu được sinh ra ở Nhật Bản đầy yên bình, thì càng khó để cậu có cơ hội đánh thức năng lực của mình.
Nghĩ một cách lạc quan thì những điểm yếu kém của cậu ta thật tuyệt vời.
Nhờ vậy mà cậu đã có được một cuộc sống đầy bình thường như một học sinh trung học Nhật Bản.
Vì thế, dù cậu ta có tranh đấu như thế nào, thì cậu sẽ vẫn chỉ như thế.
Tình cảnh của cậu ta thật giống với tôi. Tôi chợt cảm thấy cậu ta như thể có một mối liên kết với tôi vậy.
Cuộc đời chúng tôi cứ bình bình mà trôi không lên cao cũng không xuống thấp.
Và thứ tài năng duy nhất của cấu ấy, của Misumi Makoto.
Mà có lẽ đó cũng không phải gọi là tài năng.
Là một thứ gì đó mà tôi cũng không chắc lắm.
Đó là việc bắn cung mà cậu được học từ lúc còn nhỏ.
Cậu ấy thật sự rất giỏi trong lĩnh vực này.
Thay vì giống một món quà mà tự nhiên ban cho, nó giống như khả năng phi thường vậy.
Có lẽ từ lúc sinh ra cậu ta đã thế rồi.
Đó chính là khả năng bắn bách phát bách trúng.
Tuy có hơi khác một chút.
Nhưng cậu ta thật sự có tài trong xạ tiễn.
Với khả năng tập trung tuyệt đối của mình, cậu ta không bao giờ để trượt phát bắn nào cả.
Thật tuyệt vời mà, nếu trong tương lại, cậu ta kiếm được chức nghiệp phù hợp với mình, có lẽ cậu ta sẽ trở thành một tồn tại đầy đáng sợ.
Kể cả khi không được thế, thì cậu ta cũng sẽ đạt được nhiều thứ nhờ vào khả năng tập trung tuyệt đối của mình. Trong tương lai sẽ có lúc nó trở nên hữu dụng với cậu ấy.
Từ ba đứa trẻ của nhà Misumi. Tôi thấy người con trai giữa là có năng lực bất thường nhất.
Cậu nghe lời cha mẹ mình mà chỉ sử dụng nó khi trường hợp khẩn cấp, còn không thì mặc nó đi.
Đó là tại sao khi cậu ta có năng lực đó nhưng lại chỉ mới ở mức độ học hiểu.
Vậy nên nếu thật sự cần triệu hồi một ai đó, tôi nghĩ ứng cử viên tốt nhất có lẽ là cậu ta.
Nếu tôi có thể nói chuyện được với cậu ta, tôi có thể hiểu tình cảnh của cậu ta nhiều hơn nhưng, để thần có thể tương tác với loài người thì có khá nhiều quy tắc nghiêm ngặt. Vậy nên có lẽ tôi nên để cuộc trò chuyện đó vào lúc dịch chuyển vậy.
Tôi cảm thấy rằng nếu không kết thân được với cậu ta, thì đó quả thật là sự đáng tiếc.
Nhưng.
Trong một tháng này, cậu ta trông chẳng có vẻ gì là lo lắng cả, cứ sống như không có gì xảy ra và tiến vào trung học.
Cậu ta chẳng bao giờ chịu sắp xếp thời khóa biểu và cũng chẳng quan tâm đến việc tập luyện để cho cuộc triệu hồi gì cả.
Cậu ta làm cho cuộc sống của mình giống như bao ngày khác.
Thức dậy, cậu ta sẽ chuẩn bị bữa sáng nếu như đến lượt cậu, làm bentou, làm việc chăm chỉ ở câu lạc bộ, học, tụ tập với bạn bè, làm bữa ăn, rèn luyện cơ thể, đắm mình vào những sở thích, tắm rồi ngủ.
Ngẫm lại thì cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn thôi.
Cậu là một người rất lịch sự vì thế có rất nhiều người yêu thích cậu.
Nếu hỏi bất kỳ ai về cậu, họ sẽ luôn nói cậu là một anh chàng may mắn.
Đối với cậu, có lẽ đây là lần đầu cậu trải qua mùa xuân của tình yêu như thế này.
Tuy nhiên, có lẽ mùa xuân của cậu sẽ sớm chấm dứt thôi. (TL: đoạn này mình có lược một đoạn nhỏ để cho nó rõ nghĩa tí, mình cảm thấy đoạn ấy hơi dư thừa)
Bởi vì tôi sắp phải đưa cậu ta rời khỏi thế giới này.
Thật khó chịu khi phải làm trật đi cuộc sống của một ai đó chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ của một người nào đó.
Cậu ấy có quyền ghét chúng tôi.
Lịch trình thì bị bận rộn, rồi phải diễn vai bị ghét, tôi thật là kém may mắn mà.
Đến lúc rồi, tôi sẽ đi gọi cậu ta.
Đưa cậu ta vào giấc mơ của chính mình, cùng lúc tạo ra cánh cổng, tôi sẽ đưa cậu ta đến nơi của mình.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Này chị đang làm cái trò khỉ gì vậy!!!
Đối với hành động đầy liều lĩnh của chị ta, với một vẻ mặt mang sự hoài nghi, tôi nhìn Makoto đang dần biến mất trước mặt mình. Tôi trở nên tức giận tột độ, thứ cảm xúc mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây.
Trong khi đang ngạc nhiên tại sao tạo cổng chuyển dịch mất thời gian lâu như vậy, hóa ra chị ta không chỉ chuyển một người mà tới hai người nữa.
Tôi nói chuyện với cậu ấy đầy sự tôn trọng, hỏi chi tiết về nó nhưng cậu ta không biết gì về nó cả.
Thật sự thì cha mẹ cậu đã không nói gì về vấn đề này vì thế cậu cũng khôngbiết rằng mình là con ngừi.
Đó là điều hoàn toàn hợp lý.
Cho dù cậu ta không để ý đến nó khi đã ở thế giới khác, thì tôi cũng không thể ở bên cậu được nữa. Lúc này đây, tôi chỉ có thể là thầm cầu nguyện cho cậu ta tìm được những người bạn tốt.
Kể từ lúc sinh ra, cho tới khi lớn lên, con người luôn hiểu rất rõ ràng, thứ luôn giúp lấy mình không phải là thần gì cả.
Quá khứ đã trôi qua, cậu không còn những người bạn của mình nữa, giờ đây chỉ một tồn tại mà cậu phải ngước nhìn lên
Sau đó, tôi cảm thấy thật cay đắng khi phải nói những lời xin lỗi với chị ta.
Lúc ấy, tôi chỉ có thể xin cậu nhắm làm ngơ những hành động của chị ấy.
Dĩ nhiên tôi cũng muốn mối quan hệ của cậu ta và chị ấy tiến triển tốt, tuy nhiên cậu ta lại để tâm đến nó và kết quả thật ngoài mong đợi.
Với kiểu đối đãi đó, cậu ta thật đáng thương.
Trong hoàn cảnh này thì chẳng cứu được nữa.
Tôi đã tiêu tốn khá nhiều sức mạnh với cậu ta nhưng tôi với tất cả sức mạnh vẫn tặng cho cậu ấy món quà để cậu ta có thể chuẩn bị cho con thuyền tương lai của mình.
Thực sự rất khó để chịu đựng trên cơ thể già yếu này.
Nhưng nghĩ đến một người đồng ý triệu hồi đến nơi khác thay cho chị em mình, tôi chẳng thể nói nổi một lời nào cả.
Với ý thức của mình, tôi dõi theo hai người được đưa đến.
Mất chút thời gian nhưng cả hai người họ đã hoàn thành bản khế ước với con ngừi.
Hai người họ nhận được khá nhiều phúc lành từ chị ta và thậm chí họ còn được cho những món bảo vật thiêng liêng nữa.
Có vẻ như họ sẽ chẳng có vấn đề gì nữa.
Gác lại sự ảnh hưởng của thế giới, đôi mắt không chứa bất kỳ sự bất tiện nào.
Có lẽ bởi vì bọn họ đã chấp nhận với tình huống này. Nên tôi không cảm thấy có chút mặc cảm tội lỗi nào cả, kể cả khi tình huống này có rối tung rối mù lên thế nào đi nữa.
Còn về phía Makoto.
Theo như những lời của chị ta, thì chị ta thật sự nghiêm túc đấy chứ?
C-cái gì?!
Makoto đang rớt từ trên trời thiệt chứ?!
Tôi cảm nhận được một lượng nhỏ sức mạnh của chị tatrong cậu ấy.
Luồng sức mạnh ấy thật yếu ớt...... Là thông hiểu ngôn ngữ sao?
Đó không phải thứ mà chị ta nên ban cho người khác, vả lại nó còn chưa hoàn hảo nữa mà.
Nhưng nghĩ tới việc cậu ấy bị ném xuống rìa thế giới mà không có gì cả thì thật là…
◇◆◇◆◇◆◇◆
Tận cùng của thế giới, một ngôi sao đang rơi xuống, một cơ thể đang rơi xuống.
Thơ haiku của tôi.
Không không không không.
Thế đếch nào tôi lại nghĩ về haiku cơ chứ?!
Với cái phi thực tế đang diễn ra thế này, tôi chỉ muốn trốn khỏi thực tại.
Đáp lời kêu gọi của thần, cậu ấy được triệu hồi đến đây và giờ thì đang rơi từ bầu trời!
Bà già chết tiệt, chị là nữ thần mà đang là cái trò khỉ gì thế này.
Tôi phải liên lạc với Makoto nhanh nhất có thể.
Trong lúc đang rơi xuống, tôi đã có thể thấy gương mặt từ bỏ cuộc sống của mình, tuy nhiên vẫn có một chút khát khao sống tồn tại trong cậu.
Điều đầu tiên là tôi nói với cậu ta rằng cậu sẽ chẳng chết nổi nếu bị rơi xuống từ đây, và rồi nói về hai người cũng bị triệu hồi giống cậu ấy.
Đúng như mong đợi, cậu ta hỏi ngay hai người kia có phải chị em mình không, tôi nói với cậu ta là không phải.
Khi tôi nói hai người họ đã hoàn thành khế ước thì gương mặt cậu ta rất phức tạp.
Tuy nhiên, khi tôi thỉnh cầu cậu ta đối xử tốt với hai người họ khi gặp nhau, cậu ta biểu hiện đầy ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý.
Fufufu.
Như tôi nghĩ, tôi đã kết thân được với cậu ấy.
Thời gian đang hết dần.
Tôi vẫn muốn nói với cậu ta nữa nhưng thật không thể.
Còn về chị ta, hãy chuẩn bị sẵn tâm lý để chịu phạt đi.
Dù có là thần tạo hóa đầy uy lực đi nữa, tôi sẽ không cho phép chị ta không chịu phạt được.
“Trong chuyện này. Đáng lẽ ra cậu là anh hùng mới phải nhưng lại bị chị ta cướp mất. Cậu không phải kìm nén đâu. Trước cái tên Tsukuyomi, ta thừa nhận cậu. Misumi Makoto. Ta sẽ ban cho cậu sự tự do ở thế giới mới này. Cậu được phép làm những gì mình muốn.”
Makoto không cần phải nghe theo lời chị ta, và cậu ấy sẽ chẳng cảm thấy dễ dàng gì ở thế giới của tôi, nhưng trước cái tên của mình tôi hứa trao chả tự do cho cậu ấy.
Makoto dường như vui trước những lời nói của tôi.
Cũng phải, làm gì có ai sẽ nghe răm rắp như cún cưng của chị ta chứ.
Cuộc sống là của bạn, vì thế hãy cứ sống theo ý mình.
“Hy vọng trong vòng luân hồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa.”
Ý thức của tôi đang dần tan biến.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi sử dụng nhiều sức mạnh đến như vậy.
Cảm giác nó thật tồi tệ mà.
Vượt qua sức chịu đựng của bản thân, cuối cùng tôi cũng đổ gục xuống.
Xin hãy, cho Makoto có một tương lại thật hạnh phúc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét